Anh ta liều mạng đưa mắt ra hiệu cho Ứng Hoan, há to miệng, dùng
sức phất tay, y như tấu hài.
Ứng Trì đứng ở bên cạnh, nhìn anh ta như nhìn thiểu năng trí tuệ:
"Anh Lỗi, anh làm gì đấy?"
Thạch Lỗi lập tức dừng động tác, giả bộ như không có việc gì mà nói:
"A, không có gì, hoạt động gân cốt mà thôi."
Ứng Trì: "Anh làm động tác ghê tởm như vậy với chị tôi là muốn làm
sao?"
Thạch Lỗi: "......"
Khó lòng giãi bày!
Ứng Trì nhìn xe rời đi rồi, nghĩ thầm Trần Sâm Nhiên lúc này là thật
rời đi câu lạc bộ, đối thủ cạnh tranh lâu nay đã đi rồi, đột nhiên cậu có chút
phiền muộn, nhíu nhíu mày, xoay người trở về chuẩn bị huấn luyện.
Ứng Hoan hướng bên kia nhìn thoáng qua, Thạch Lỗi dùng ánh mắt
đáng thương vô cùng nhìn cô.
Đây là ý muốn cô đội nồi thay họ, đúng không?
Cô cắn môi suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, thật cẩn
thận hỏi: "Anh đã nhìn ra?"
Từ Kính Dư cười lạnh: "Vô nghĩa, mỗi ngày đều nhìn xem cá có lớn
thêm chút nào không, vuốt ve vài lần, giống như nuôi tiểu lão bà, anh có
thể nhận không ra sao?"
Ứng Hoan: "......"