...... Không phải nói cô là đoàn sủng sao?
Có ai đối xử với đoàn sủng như vậy sao?
Ánh nắng sáng sớm ấm áp, chiếu trên người cô, cô trợn mắt nhìn bầu
trời một cái rồi xoay người đi vào.
Từ Kính Dư đi ở giữa mọi người, anh mặc áo thun màu đỏ, cơ bắp
căng chặt như ẩn như hiện, bóng dáng cao lớn mạnh mẽ. Sau khi đi vào cửa
anh liền đến quầy lễ tân, cô gái lễ tân sửng sốt một chút, hỏi: "Kính Vương,
có việc sao?"
"Ừ, tôi muốn xem camera ngày hôm qua"
Mọi người: "......"
Ứng Hoan: "......"
Thạch Lỗi muốn quỳ xuống trước mặt Từ Kính Dư rồi, anh ta dùng vẻ
mặt đưa đám nhìn Ứng Hoan, Ứng Hoan vẻ mặt "Tôi cũng không thể nào
cứu được anh" nhìn lại, anh ta thấy mình có thể khóc luôn bây giờ.
Lại xem, Từ Kính Dư cúi người ở trước máy tính, tay ấn ở con chuột,
thật sự xem băng ghi hình.
Đầu Ứng Hoan muốn to lên rồi, nếu không phải cá vàng đã chết, cô
cũng không biết Từ Kính Dư nghiêm túc nuôi hai con cá vàng như vậy. Cô
lại nghĩ tới lúc trước ở sân bay, Từ Kính Dư vẽ cá vàng lên cửa kính, nhớ
tới ngữ khí sủng nịnh khi anh gọi cô "Tiểu Kim Ngư."....
Đại khái, thật sự coi mình đang nuôi tiểu lão bà.
Cô nhịn không được muốn cười.