Cô đột nhiên mặt đỏ, cái gì kêu mỗi ngày xem có lớn hơn chút nào,
vuốt ve vài lần?
Một đám người đứng tại chỗ, quang minh chính đại nghe góc tường,
chỉ có Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành run sợ trong lòng, quả nhiên là
nuôi tiểu lão bà!
Ứng Hoan lại hướng bên kia nhìn thoáng qua, Thạch Lỗi đã sợ đến
đầu cũng muốn cắm xuống đất, cô cắn răng một cái, nói: "Em không giết
chết lão... cá vàng, là nó đột nhiên chết nên em đã mua một con khác thả
vào."
Từ Kính Dư híp mắt nhìn cô, ngữ khí nhàn nhạt: "Ứng Tiểu Hoan, em
xác định?"
Ứng Hoan: "...... Xác định."
Từ Kính Dư hướng Thạch Lỗi bên kia nhìn lướt qua, cho tay vào túi
quần, khóe miệng khẽ nâng, nhàn nhạt nói: "Tự nhiên chết?"
Ứng Hoan gian nan gật đầu: "Vâng."
"Được." Từ Kính Dư chưa nói cái gì, vỗ vỗ gáy cô, "Trở về đi."
Anh nhìn về phía bọn Thạch Lỗi, lạnh lùng mà nói: "Nhìn cái gì? Còn
không quay về huấn luyện?"
Thạch Lỗi như được đại xá, cười gượng một tiếng: "Lập tức đi, lập tức
liền đi."
Ở đây có vài người chứng kiến chuyện hôm qua, một đám người chân
như gắn máy, chạy thật nhanh vào câu lạc bộ.
Ứng Hoan đứng ở tại chỗ, có chút ngốc.