Từ Kính Dư đi vào phòng ngủ, thấy Ứng Trì đang sửa sang lại hành
lý, còn hừ vài câu ca, thoạt nhìn tâm tình không tồi.
Chỉ là, vui vẻ không quá năm ngày cậu đã có chút không chịu nổi, cậu
nhìn ban công đã xếp đầu hai vàng tất chân, nhịn không được nói: " Anh
Lỗi, anh Thành, hai người các anh không thể mang tất đi giặt được sao?"
Cái phòng ngủ này, ngoại trừ Từ Kính Dư mỗi ngày đều giặt tất ra,
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đều ném đống ra đấy.
Thạch Lỗi quay đầu nhìn cậu, kỳ quái mà nói: "Không tích lũy đủ hai
mươi đôi, gấp cái gì?"
Dương Cảnh Thành lắc đầu: "Không nghĩ tới cậu và Kính Vương đều
ở sạch, cậu biết không? Ngày thường cậu ấy không quá thích quay về ký
túc, chính là không đủ hòa hợp với tập thể, cậu đến dung nhập tập thể, biết
không? Tiểu tổ tông của tôi."
Ứng Trì trợn trắng mắt: "Tôi không phải quá sạch! Là các anh quá lôi
thôi!"
Ở nhà nếu quá ba ngày cậu không giặt tất thì Ứng Hoan sẽ đánh chết
cậu.
Từ Kính Dư tắm rửa xong đi ra, khăn lông vắt trên cổ, anh dựa vào
cửa, lấy khăn lông xoa loạn vài cái, hừ lạnh nói: "Ngày mai tôi nói với
huấn luyện viên Ngô một tiếng, để hai người đổi phòng ký túc."
Thạch Lỗi: "......"
Dương Cảnh Thành: "Đừng đi......"
Từ Kính Dư nhàn nhạt mà liếc bọn họ một cái, không nóng không
lạnh nói: "Đền cá vàng cho tôi."