Việc không nắm chắc, Từ Kính Dư sẽ vĩnh viễn không phủ định.
Ứng Hoan nghe anh nói, như là trộm được năng lượng của anh, tâm
tình chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, "Vâng, chỉ cần nó muốn, em nhất định sẽ
giúp nó."
Từ Kính Dư an tĩnh một chút, nói: "Hiện tại anh rất muốn ôm ôm em."
Ứng Hoan trong lòng ấm áp, khóe miệng rốt cuộc lộ ra một tia ý cười:
"Lần sau cho anh ôm."
"Sau đó thì sao?"
"Cái gì?"
"Có cho anh chạm vào không?"
"......"
Ứng Hoan sắc mặt khôi phục huyết khí, cô nhỏ giọng nói: "Không
biết."
Từ Kính Dư cười, "Đừng có gấp, anh sẽ nghĩ cách, tiểu tổ tông bên
này anh giúp em gạt nó, yên tâm đi. Chăm sóc chú thật tốt, không cần quá
mệt mỏi."
Ứng Hoan không biết anh sẽ giúp cô như thế nào, phí giải phẫu đã đủ
rồi.
Nhưng cô vẫn nói "Vâng".
Sau khi cúp điện thoại, Từ Kính Dư liền gọi cho Từ Lộ Bình.
Trở lại ký túc xá, Ứng Trì đang chơi game cùng Thạch Lỗi, quả nhiên
gần mực thì đen gần đèn thì sáng, gần đây thằng nhóc này bị Thạch Lỗi lôi