Anh mặc đồng phục bóng chày màu đỏ, kéo khóa lên tận cằm, vẫn là
mái tóc ngắn như vậy, thật sự rất đẹp trai.
Tâm tình khi thấy bạn trai và em trai không giống nhau, đặc biệt là
tâm tình khi lâu ngày không gặp.
Ứng Hoan thấy Từ Kính Dư, tim đập đều nhanh, gót chân có chút
mềm, cô an tĩnh chống lên cửa xe, đôi mắt tỏa sáng, nhìn anh đi từng bước
đến gần.
Từ Kính Dư đứng ở trước mặt cô, che ô cho cô, khóe miệng mang
theo ý cười: "Lạnh sao?"
Trên người Ứng Hoan chỉ mặc một cái váy dài, trong lồng ngực còn
ôm một cái áo khoác bị ướt, cô lắc đầu, lại gật đầu: "Có một chút thôi."
Từ Kính Dư đặt dù lên xe, lưu loát kéo khóa áo xuống.
Roẹt ——
Anh cởi áo đồng phục ra khoác lên vai cô.
Ứng Hoan cả người ấm áp.
Từ Kính Dư chỉ mặc một cái áo thun mỏng bên trong, đường cong cơ
bắp có thể thấy được, hôm nay nhiệt độ không khí có chút thấp, nhưng
nhiệt độ thân thể cao nên anh hoàn toàn sẽ không cảm thấy lạnh.
Anh vòng đến xe sau, xách va ly của cô xuống, kêu tài xế đi trước.
Anh đi đến trước mặt Ứng Hoan, rũ mắt nhìn cô.
Ứng Hoan nhấp môi, nhìn anh: "Từ Kính Dư, em vẫn cảm thấy hơi
lạnh."