"......"
Cả người Ứng Hoan như bị điện giật, không nhịn được hừ một tiếng,
lại vội vàng cắn môi.
Từ Kính Dư tiếng nói khàn khàn: "Nếu gan em đủ lớn, anh đây cũng
không cần lo lắng." Anh giữ chặt tay cô kéo xuống dưới, "Em giúp anh,
nếu không được thì anh không có cách nào đi huấn luyện."
......
Ứng Hoan đầu óc trống rỗng.
Tay rụt một chút, lại bị người ấn trở về.
Cô hoảng loạn dại ra, trong đầu chỉ có một thanh âm: Đây là cái đồ vật
đáng sợ gì???
......
Ứng Hoan cảm thấy đặc biệt hối hận, cô muốn cắn rớt đầu lưỡi của
mình, vì cái gì muốn nói ra cái loại lời nói kích thích anh thế này? Phải biết
rằng đàn ông khó thể chịu được kích thích.
Cô quả thật là người tự tìm đường chết giỏi nhất.
Tay đều mỏi muốn chết......Cố tình Từ Kính Dư còn khàn khàn thúc
giục bên tai cô: "Bảo bối nhỏ, nhanh hơn một chút."
Ứng Hoan: "......"
Hẳn là nhanh hơn một chút!
Anh trai, đây là lời kịch của cô mới đúng!