Cũng không biết qua bao lâu, Từ Kính Dư rốt cuộc buông tha cô, giúp
cô rửa tay sạch sẽ, lại ôm người đặt trên sô pha bên ngoài, sau đó cúi đầu
hôn một cái vào lòng bàn tay cô.
Ứng Hoan: "......"
Cô rút tay về, mặt đỏ bừng, nhịn không được nói: "Anh ghê tởm."
Từ Kính Dư tâm tình tốt, không so đo với cô, không chút để ý mà nói:
"Ghê tởm em cũng chạm vào, bị anh làm dơ, về sau chính là anh trai em,
hiểu không?"
Ứng Hoan: "......"
Từ Kính Dư ngồi xổm xuống trước mặt cô, thong thả ung dung mát xa
tay cho cô, anh cười: "Em run cái gì?"
Ứng Hoan mím môi, hiện tại cô rất ngượng ngùng, một cử động nhỏ
cũng không dám, đến nói cũng không dám nhiều lời.
"Nghĩ cái gì?"
"Không có......"
"Sợ?"
"......"
Cô không trả lời, sợ nói sai lời.
Từ Kính Dư đứng lên, tay mới vừa đụng tới mặt cô, di động lại vang
lên, anh nhìn thoáng qua.
Lại là Ngô Khởi.Anh không nghe, cầm bộ quần áo đi vào phòng tắm,
làm trò trước mặt cô mà mặc áo thun, lại đến chạm vào mặt cô, thấp giọng