nhẫn như vậy? Giống như anh, cái kia cũng chưa phản ứng......"
Cô giống như trước nay chưa từng chạm phải.
Từ Kính Dư: "......"
Có đôi khi anh cảm thấy Ứng Hoan thực thẹn thùng, đối với việc nam
nữ cũng tương đối trì độn, tỷ như thời điểm anh theo đuổi cô đã biểu hiện
rõ ràng ràng như vậy, cô chính là không thông suốt, hoặc là nói cô thông
suốt nhưng thật ra là không đồng ý, cô bởi vì niềng răng nên không chịu
đáp ứng làm bạn gái anh, bởi vì niềng răng nên không chịu cùng anh hôn
môi, nhưng những cái đó anh hoàn toàn không thèm để ý. Cho nên có đôi
khi anh đoán không ra của cô tâm tư, khi thân mật luôn cố kìm nén, sợ dọa
đến cô nên anh nguyện ý đi từng bước.
Anh cảm thấy, Ứng Hoan khả năng tương đối truyền thống.
Nhưng là, mỗi lần bị khi bắt nạt đến không chịu được, cô lại nói ra
mấy câu muốn mạng người.Cô rốt cuộc có nghĩ tới hậu quả khi nói những
lời đó là gì hay không?Từ Kính Dư bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, tay dịch
đến mông cô, "Bé con, em thật là một bảo tàng."
Thẹn thùng lại lớn mật, nhiệt tình cũng không ngại nói ra.
Một người mâu thuẫn như thế, chậm rãi khai quật, chính là bảo tàng.
Ứng Hoan còn nhớ rõ trước kia anh nói cô là đồ cổ, như thế nào lại
biến thành bảo tàng, vừa muốn nói chuyện, mông đã bị người kéo nhẹ về
phía trước. Đùi áp vào eo anh, càng ngày càng gần, thẳng đến khi chạm vào
đồ vật cứng rắn, cả người cô liền cứng đờ.
Từ Kính Dư ôm cô, hôn lỗ tai tai cô, có chút phóng đãng mà va chạm
vào người cô, lại cắn vành tai cô: "Không phản ứng?"