Ứng Hoan ngẩng đầu liếc anh một cái, vội vàng nói: "Em......"
"Tin anh."
Tiếng nói trầm thấp mang theo vô vàn trấn an.
Ứng Hoan nhìn anh, nguyên bản nôn nóng bất an bỗng nhiên hoãn
xuống dưới, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
Ứng Trì không đi thang máy bộ đi thang bộ, bóng người đã không
thấy.
Từ Kính Dư xoa nhẹ lên đều Ứng Hoan một chút, đi nhanh đuổi theo.
Trần Sâm Nhiên ngồi im dưới đất, khóe mắt khóe miệng đều bị rách,
đỏ đỏ sưng sưng, máu mũi chảy ra, cả người bị đánh thật sự thảm.
Vừa rồi Thạch Lỗi đã nói cho cậu ta chuyện kia, cậu ta liền ngồi ngốc
trên sàn, nhìn lên Ứng Hoan.
Đôi mắt Ứng Hoan rất đỏ, tóc hơi loạn, hiển nhiên vừa mới khóc rất
nhiều, không giống cô thường ngày, cậu ta nhìn cô như vậy, bỗng nhiên
thực hoảng loạn, đau đớn trên người cũng không rảnh quan tâm.
Ứng Hoan nhìn về phía Trần Sâm Nhiên, cảm thấy có chút áy náy,
Ứng Trì trút hết tức giận và không cam lòng lên người không liên quan.
Hàn Thấm ra khỏi phòng, nhìn về phía Trần Sâm Nhiên, thở dài nói:
"Lại đây xử lý một chút."
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành kéo người đến.
Ứng Hoan nghĩ nghĩ rồi cũng đi vào theo.