Ứng Hoan có chút sợ, ấp úng nói, "Ngủ......"
Từ Kính Dư rũ mắt: "Ngủ còn chọc anh? Anh đau lòng em, chỉ làm
một lần."
Ứng Hoan: "......"
Cô quay đầu đi, kéo chăn mỏng.
Từ Kính Dư dựa sát lại gần, từ phía sau ôm cô vào trong lòng ngực,
thỏa hiệp mà dỗ cô: "Được rồi, anh trai dỗ em ngủ"
Ứng Hoan: "......"
Căn bản không cần anh dỗ, cô gái nhỏ rất mệt, hai phút sau đã ngủ rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Ứng Hoan tỉnh lại, đôi mắt còn
chưa mở, cánh tay tinh tế trắng nõn vươn tới, sờ loạn một hồi.
Từ Kính Dư đứng ở mép giường nhìn trong chốc lát, từ trên tủ đầu
giường lấy di động của cô, đặt ở lòng bàn tay cô, thuận tiện nhắc nhở: "9
giờ rưỡi."
Ứng Hoan nháy mắt thanh tỉnh, mở mắt ra, liền thấy Từ Kính Dư ăn
mặc một thân hưu nhàn đứng ở mép giường, cả người thoải mái thanh tân,
không chút để ý mà cười nhìn cô: "Hôm nay thứ bảy, gấp cái gì?"
A, thứ bảy......
Cô nhẹ nhàng thở ra, gãi gãi tóc.
Từ Kính Dư ngồi xuống mép giường, nhìn cô, giọng nói lười biếng:
"Còn đau phải không?"