Ứng Hoan: "......"
Cô vội xoay người, nhìn bờ vai của anh, có vài vết cào khá sâu do cô
cào lên, mắt cô như hoa lên, không cách nào tưởng tượng được hình ảnh
kia, nôn nóng nói: "Kia làm sao bây giờ? Lúc trước anh không nhắc nhở
em......"
Từ Kính Dư cười: "Không có việc gì, anh sẽ nói bị mèo cào."
Ứng Hoan: "......"
Quỷ mới tin.
"Từ Kính Dư, em chán ghét anh!"
"Lúc trước em vừa nói đặc biệt thích anh."
"Em hiện tại chán ghét anh, đặc biệt chán ghét anh."
Từ Kính Dư đè cô gái nhỏ không thành thật lại, hơi hơi thở dốc, thấp
giọng dỗ: "Được, em chán ghét anh, anh thích em là được." Anh rửa sạch
sẽ cho cô, lại kéo tay cô xuống, nói giọng khàn khàn: "Bảo bối nhỏ, giúp
một chút."
......
Trở lại trên giường, Ứng Hoan tay run chân mềm, hiện tại cả người cô
đều không còn chút sức lực.
Cô nhìn xuống, muốn tìm một chỗ để cắn, sau đó ghé vào sườn eo
anh, cắn một cái.
Từ Kính Dư không kịp phòng ngừa, đột nhiên nhắm mắt lại, ẩn nhẫn
mà kéo người lên, ấn ở dưới thân, trầm giọng: "Còn muốn ngủ hay không?"