Giám đốc Kiều ngồi ghế sau nói: “Thành phố J xây dựng cũng được
gớm”.
Thư ký Lý gật đầu: “Đương nhiên, sau khi ông Quý phó chủ tịch thành
phố chúng tôi nhậm chức đã mạnh tay thay đổi diện mạo thành phố, hai
năm qua rất nổi tiếng ở tỉnh S”.
Thư ký Lý cứ mở miệng là nói hàng tràng những lời khen ngợi, nghe
là đoán ra bình thường nói quen rồi.
Viên Cảnh Thụy đột nhiên nói: “Thư ký Lý, những công trình này đều
xây dựng sau động đất đúng không?”.
“À, đúng thế”. Thư ký Lý đáp: “Đợt 512(7) chỗ nào cũng đổ vỡ, trong
thành phố còn đỡ, nếu anh đi đường núi về phía tây thì thôi rồi khỏi nói,
đến bây giờ vẫn có chỗ còn đổ sập, có chỗ thì đang xây, chưa khôi phục
được”.
“Đợt trước không phải còn bị sạt lở sao?”. Giám đốc Kiều cũng nói
xen vào, mảnh đất Thành Phương tham gia đấu thầu không ở trong thành
phố mà thuộc khu danh lam thắng cảnh trong vùng núi, ở đây không nhìn
thấy được, có điều sau khi Thành Phương ngắm được mảnh đất ấy, phòng
bất động sản đã điều tra nghiên cứu tiền trạm vài tháng, dự toán chi tiết giá
thành của mảnh đất, xu thế tương lai và các hạng mục phát triển khác của
khu danh lam thắng cảnh, mặc dù giám đốc Kiều ở Thượng Hải nhưng ông
vô cùng hiểu về tình hình khu đất này.
“Đúng thế, sau động đất núi dễ lở lắm, đá ở đó như bánh giòn vậy, tay
bóp một cái là vỡ vụn, mưa một cái chả có gì là không sập cả”.
“Nguy hiểm quá”.
“Không sao, không sao, mảnh đất đấu thầu nằm trong khu danh lam
thắng cảnh, cách núi xa lắm, vị trí địa lý tuyệt vời, là khu vực trọng điểm
phát triển của thành phố, thu nhập tài chính sau này của chúng ta đều phải
dựa vào mảnh đất này, không phải đang tu sửa đường xá rồi sao? Vùng đất
này có tiềm năng lắm”.
Viên Cảnh Thụy mỉm cười: “Vùng đất tỉnh S này ngay từ xa xưa người
ta đã nói khó như đường vào đất Thục(8) mà, vùng núi hiểm trở, chỗ đất
bằng thì người chen người, đồng bằng đúng là đất vàng đất bạc”.