KHÔNG THỂ THIẾU EM - Trang 173

Quả thực cô không muốn nghĩ thế nhưng với hiểu biết của mình về

anh thì không thể không suy đoán như vậy.

Đàn ông có nhiều lúc chỉ như một cậu bé, không, trong số bọn họ có

nhiều người chưa bao giờ lớn và sẽ không bao giờ lớn.

Cô nhìn anh, miệng mấp máy những lời muốn nói nhưng không dám

nói ra.

Quả là bướng bỉnh.
Cô vẫn nói, giọng rất nhẹ nhưng nghiêm túc.
“Tôi sẽ gọi điện thoại cho EMT”.
Lần này tới lượt anh nhìn cô, anh khẽ chau mày rồi từ từ mỉm cười, tới

mức khiến cô mất đi sự dũng cảm vừa rồi, chỉ muốn lùi lại một bước.

Anh cười xong liền thở dài: “Thư ký Đổng, cô thật cố chấp, được rồi,

cô đi cùng tôi”.

2
Giống như hôm qua, xe của chính quyền thành phố có hai chiếc, giám

đốc Kiều lên xe màu đen, những người còn lại lên chiếc xe thứ hai và chuẩn
bị xuất phát ra sân bay.

Lúc lên xe sắc mặt của giám đốc Kiều rất khó coi, mắt luôn nhìn về

phía bọn họ, thực sự có chút đáng thương, những người khác không hiểu
nội tình nên có người còn cười thầm, nói mọi người nhìn giám đốc Kiều
kia, chỉ là bị bỏ lại, không có ai đi cùng tới buổi họp báo mà buồn rầu như
thế, vẻ mặt trông hay thật.

Đợi hai chiếc xe đó đi xong một chiếc xe khác mới lao tới đỗ trước cửa

khách sạn, một lái xe lạ mặt xuống mở cửa mời Viên Cảnh Thụy lên xe, đó
là một chàng trai cắt đầu húi cua, nhìn thấy Đổng Tri Vy liền khựng lại.

Viên Cảnh Thụy nói: “Đây là thư ký của tôi”.
Đổng Tri Vy giả vờ không nhìn vào mắt người lái xe, là một thư ký cô

cảm thấy mình đã làm tới mức tốt nhất mà bản thân có thể làm, còn về anh,
cô thực sự không thể khống chế được suy nghĩ của người khác.

Nhưng cô cảm thấy rất tò mò, nếu cô xinh đẹp như hoa, thân ngọc

dáng ngà thì không nói làm gì, đằng này cô chỉ có ngoại hình bình thường,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.