KHÔNG THỂ THIẾU EM - Trang 208

đưa lên đỡ, dường như đã động vào vết thương nên mặt anh vừa đau đớn
vừa dở khóc dở cười.

Đổng Tri Vy giật mình khi nghe thấy anh kêu lên, cô sực tỉnh từ trạng

thái đờ đẫn ban nãy và chạy lại giữ tay bà Viên, không để bà tiếp tục đánh
anh nữa, nhưng cô không biết phải khuyên thế nào nên đành gọi: “Bác ơi,
bác ơi”.

Bà Viên quay lại nhìn thấy cô vẻ mặt tức giận lập tức biến mất, thái độ

tự nhiên cũng tốt hơn hẳn, bà ném tập tài liệu xuống rồi cầm tay cô, nói:
“Tri Vy à, cháu đừng để ý, từ nhỏ nó đã thế này rồi, làm việc gì cũng không
biết chừng mực gì cả, cháu phải mạnh tay với nó, đừng cái gì cũng nghe nó,
lúc cần quản là phải quản”.

Những lời này khiến Đổng Tri Vy cứng họng, hai tay lại bị bà Viên giữ

chặt nên không thể nào lùi lại được, cô cuống cuồng đến nỗi nói cũng
không rõ ràng: “Không, không phải, bác ơi, thực ra cháu là…”.

Một tràng ho vang lên, hai người phụ nữ cùng quay đầu lại, Viên Cảnh

Thụy vừa ho vừa nhặt tập tài liệu ở đầu giường lên, nói với Đổng Tri Vy:
“Em về đi, nhớ đưa cái này cho bên pháp vụ”.

Cô ra về như đang chạy trốn.
Có một tấm gương như thế cô đâu dám tự tiện vào phòng như lần

trước nữa, mỗi lần tới đều nơm nơm lo sợ, sợ một lần nữa lại gặp phải tình
huống không nên gặp.

Đặc biệt là đối mặt với bà Viên, trước mặt bà Đổng Tri Vy chưa bao

giờ tìm được phản ứng và biểu cảm mình nên có.

Cô cũng không thể nào tìm được.
Để giữ được sắc mặt bình tĩnh trước mặt Viên Cảnh Thụy cô đã phải

tiêu hao tất cả tinh lực của mình, Đổng Tri Vy biết mình không thể chịu
được nhiều áp lực hơn nữa.

4
Bên ngoài cửa rất yên tĩnh, phòng làm việc trên tầng hai, cửa vẫn mở,

từ chỗ Viên Cảnh Thụy ngồi có thể nhìn thấy hết động tĩnh bên ngoài, anh
biết cô đã ra khỏi thang máy, cũng biết chắc chắn cô đang đứng ngoài cửa
nhưng không vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.