KHÔNG THỂ THIẾU EM - Trang 228

“Đương nhiên, tôi cũng muốn cảm ơn giám đốc trước đã giúp đỡ tôi

rất nhiều khi bàn giao công việc, anh ấy đã giới thiệu tỉ mỉ cho tôi ưu điểm
của mỗi người trong số các bạn, để tôi biết các bạn là một tập thể ưu tú thế
nào”. Nói tới đây cô quay sang nhìn Vạn Văn ngồi bên cạnh mình, đôi mắt
cô nhìn thẳng vào mắt Vạn Văn, mỉm cười nói: “Chị Vạn, chị nói xem có
đúng không?”.

Vạn Văn im lặng mấy giây rồi gật đầu: “Đúng thế, giám đốc nói

đúng”.

Không khí trong phòng họp cuối cùng cũng thoải mái hơn, Đổng Tri

Vy thu ánh mắt lại rồi khe khẽ thở phào trong lòng.

Một ngày nữa trôi qua như vậy, buổi tối Đổng Tri Vy còn làm thêm

một lúc, gần bảy giờ mới rời khỏi văn phòng, cũng may lớp ôn thi vì là dịp
cuối năm nên cũng tạm nghỉ, nếu không cô quả thực không biết mình phải
phân thân thế nào nữa.

Cô vừa rẽ vào góc tối trong tòa nhà thì bị một người đột nhiên chặn lại,

cô sợ hãi kêu lên rồi ôm túi lùi lại một bước, đến khi nhìn rõ mặt người ấy
cô mới bình tâm trở lại.

“Hà Vĩ Văn, sao cậu lại ở đây?”.
Gương mặt bình thường của Hà Vĩ Văn bị cảm xúc ức chế dồn nén

nên trông hoàn toàn khác lúc bình thường, khi nhìn cô nói chuyện sắc mặt
rất đau khổ.

Cậu nói: “Tôi đang đợi cô”.
Đổng Tri Vy bước lại gần, có cảm giác toàn thân cậu đang rùng mình,

không biết cậu đã đứng trong góc này đợi cô bao lâu rồi.

Cô bắt đầu cảm thấy phiền phức, lúc lên tiếng giọng đã có vẻ khẩn

cầu: “Xin cậu đừng làm thế này, tôi…”.

Cậu ngắt lời cô: “Tri Vy, tôi đợi cô, chỉ muốn hỏi cô một câu thôi, có

phải vì cô đang hẹn hò với sếp Viên nên mới từ chối tôi?”.

Vì câu nói ấy trái tim cô như rớt mạnh xuống, cảm giác đau đớn vì

không thể giải thích cuối cùng đã lên tới đỉnh điểm và bùng nổ, khóe mắt cô
đỏ au, vì quá kích động nên giọng nói cũng trở nên lộn xộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.