Đối với một phự nữ xinh như hoa mà làm ra loại hành động ác độc này,
tôi lại lần xác định Lý Lý Cát không phải đàn ông.
Ở khúc quanh ánh sáng có chút tối, hơi phản chiếu đôi mắt xinh đẹp đôi
con ngươi sáng trong: "Bất Hoan, ngày mai không cho phép cô đi!"
"Tôi nhất định phải đi." Tôi nâng lên cái gương mặt vẫn đang bị bóp đến
biến dạng nói.
"Cô có bik chỉ cần cô suất hiện bên cãnh anh hai như vậy, lập tức sẽ có ít
hay nhiều họng súng đang âm thầm nhắm nhắm vào cô!" Lý Lý Cát bắt đầu
uy hiếp tôi.
Dĩ nhiên tôi hiểu, uy hiếp của hắn cũng là sự thật.
"Tôi nghĩ, Bồi Cổ để cho tôi đi, tự nhiên có lý do của anh ta, chẳng lẽ
đến anh trai của mình mà anh cũng không tin tưởng?" Tôi hỏi.
Ai ngờ, vừa nói như thế, trên tay hắn càng thêm dùng sức, mặt mũi của
của của tôi đã không còn nhìn rõ được nữa, bị bóp co lại thành một khối.
"Anh hai căn bản không quan tâm tới cô! Nếu không anh hai sẽ giấu cô
ở căn nhà này, vĩnh viễn cũng không để cô xuất hiện ở trước mặt mọi
người, vĩnh viễn đem cô bảo vệ ở phía sau!" Lý Lý Cát cơ hồ là gầm nhẹ
nói ra lời nói này.
Đầu óc của tôi quay vòng mấy vòng, rốt cuộc đưa ra một cái kết luận:
"Ý của anh là, giống như anh bây giờ, sẽ không để cho tôi suất đầu lộ diện
ra bên ngoài sao?"
Những lời này đối với Lý Lý Cát rất có lực sát thương, tương đối lớn,
nhất thời, hắn giống như là trúng một quyền lợi hại nhất thiên hạ, toàn bộ
mạch máu trên gương mặt đều tê liệt, hồng đến giống như là trứng tôm.