KHÔNG THỊT KHÔNG VUI - Trang 94

Nói chính xác, là cái trán tôi đụng phải, lại nói, quả dưa chuột này rất

cứng rắn, trán của tôi có chút đỏ lên.

Không muôn làm cho người ta nghĩ tôi đang tạo cơ hội ăn đậu hủ một

cách sỗ sàng, nên dù đã ăn đậu hũ sẽ phải làm bộ như chưa ăn được đậu hũ.

Tôi lo suy nghĩ cái y niệm đó, đứng thẳng đứng người dậy, nhảy một cái,

nhảy đến cái tên ám sát cách tôi ba thước thì dừng lại.

Tôi đang chuẩn bị làm như vô tội giả bộ quan minh chính đại lớn tiếng

hỏi: "Người tới là ai" , nhưng khi thấy rõ người nọ thì trong lòng tôi nở hoa,
đó là đóa hoa nở rực rỡ, nở đầy ruộng hoang, cả rỏa hương cả vùng đất.

Bởi vì, tôi lại ăn đậu hủ của Lý Bồi Cổ lần nữa – kẻ trộm, chính là hắn.

Gở tai nghe giảm thanh xuống, tôi sờ sờ trên trán đã hiện nhàn nhạt dấu

đỏ, liền chãy đến, ân cần hỏi: "Ngại quá, không nhìn thấy người đến là anh,
không làm đau anh chứ?"

"Không có việc gì." Lý Bồi Cổ cười nhạt, ý đồ muốn kéo ánh mắt của

tôi từ chỗ bị thương của hắn về.

Nhưng chúng ta lập trường luôn luôn kiên định, ánh mắt tôi vẫn lấp lánh

theo dõi hắn dưa chuột, nhiệt độ kia, cao hơn cao hơn bình thường một đến
hai độ, là có thể nóng đến chảy quần lót của hắn -- dĩ nhiên, đây cũng hy
vọng của tôi.

"Làm sao có thể không có việc gì đây? Đầu của em còn đau, chẳng lẽ

chẳn lẻ đầu nhỏ của có thể cứng hơn cả đầu của em sao?" Nét mặt của tôi,
đủ ngu đủ ngây thơ, nhưng tâm tư của tôi, cũng là rất đồi trụy rất bạo lực:
"Nhiều lời vô ích, nhanh đem chỗ bị đau ra đây cho em kiểm tra một chút."

Mao gia gia( Mao Trạch Đông chắc ai cũng biết) đã từng nói, tự mình

động thủ, cơm no áo ấm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.