Tôi tin rằng Vỹ Đình chắc chắn không cho rằng xem phim kinh dị là
một việc lãng mạn, vì thế tôi không biết nàng có tin là giấc mơ của tôi
chính là mỗi ngày được nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của nàng hay không?
Nhưng đối với tôi, đó thực sự là một giấc mơ, nó có lãng mạn hay
không không quan trọng.
Vỹ Đình là một cô gái tốt, tôi sâu sắc cảm nhận được ở bên nàng là ông
trời đã thiên vị mình. Vì thế tôi rất trân trọng, tìm mọi cách khiến nụ cười
ngọt ngào luôn nở rộ trên gương mặt nàng.
Nàng là người rất dễ vui mừng vì những chuyện nhỏ nhặt, làm cho nàng
vui vẻ chẳng khó chút nào.
Tính tình nàng cũng rất tốt, dù tôi có đến muộn hai mươi phút, nàng
cũng chỉ cười cười mà gõ đầu tôi.
Tôi chỉ mới thấy nàng nổi giận một lần, chỉ có một lần.
Đó là lúc vừa vào hạ.
Tôi dừng ở ngã tư đợi đèn đỏ, mắt nhìn ngó xung quanh, bỗng nhìn thấy
một bóng dáng quen thuộc. Mặc dù cô ấy cách tôi ít nhất phải đến ba mươi
mét, nhưng tôi rất chắc chắn, đó là Lưu Vỹ Đình.
Dù sao tôi cũng đã quá quen với việc nhìn thấy bóng dáng cô ấy đi từ xa
về phía tôi rồi.
Nhịp tim tôi tăng tốc, toàn thân phút chốc trở nên căng thẳng.
Cô ấy càng ngày càng lại gần, khi chỉ còn cách khoảng mười mét, tôi lại
nhìn thấy ánh mắt cô ấy. Ánh mắt cô ấy vẫn trống rỗng, dường như có
nhiều đến bao nhiêu cũng không thể lấp đầy.
Không biết là vì áy náy, sợ hãi, hay là không nỡ, tôi lập tức cúi đầu
xuống không nhìn.
Khi ngẩng đầu lên, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng cô ấy. Nhìn cô ấy càng
lúc càng xa, những chuyện cũ khi còn ở bên cô ấy trước đây càng lúc càng
rõ nét.