KHU TRẠI TRONG THẢO NGUYÊN - Trang 237

- Tôi không muốn! - Vaxili Pêtrôvits khăng khăng không chuyển, và

bà chị vợ không bàn chuyện ấy nữa.

Bà biết rõ tính tình ông em rể, bà hiểu rằng hôm nay như vậy là đủ rồi.

Cần để cho ông ta bình tĩnh lại và tự mình suy nghĩ thêm.

- Dù sao chị cũng là một người hết sức hão huyền, - mấy ngày sau,

Vaxili Pêtrôvits nói. - Tôi nhận thấy chị luôn luôn bị lôi cuốn bởi những ý
tưởng sai lầm: cho thuê buồng, nấu các bữa ăn trưa rẻ tiền và... và vân vân.
Vậy mà không lần nào thành công cả.

- Nhưng bây giờ sẽ thành công, - bà chị đáp một cách bình tĩnh.

- Toàn là những điều mơ tưởng hão huyền của chị thôi, - Vaxili

Pêtrôvits nói.

Bà chị không trả lời, và câu chuyện tự nó chấm dứt

Mấy ngày sau, Vaxili Pêtrôvits lên tiếng:

- Thật là ngây thơ nếu cho rằng chúng ta có đủ sức lực để gây dựng lại

một cơ ngơi như vậy.

- Cơ ngơi không lấy gì làm lớn, vẻn vẹn có năm đexiatina

41

- bà chị

nói thêm với nụ cười tế nhị: - tôi cho rằng dù sao thì việc này cũng không
vất vả hơn việc khuân vác bao hàng ở cảng.

- Câu đùa không có gì hóm hĩnh, - Vaxili Pêtrôvits nói hơi đỏ mặt lên.

Câu chuyện lại ngừng ở đây, nhưng bây giờ bà chị hẳn đã biết rằng

Vaxili Pêtrôvits sắp đầu hàng. Bà không nhầm.

Sáng kiến của bà chị dần dần chinh phục được trí tưởng tượng của

Vaxili Pêtrôvits lúc nào không rõ. Xét cho cùng, ý định đó không đến nỗi
ngây thơ lắm mà cũng có nhiều phần hợp lý. Hơn thế nữa, trong thâm tâm
Vaxili Pêtrôvits thấy dự định đó rất hợp ý ông vì nó phù hợp với quan điểm
của ông về cuộc sống, cái quan điểm đã dần dần hình thành trong thời gian
gần đây, đặc biệt sau khi đi Thụy Sĩ về. Những quan điểm đó còn khá mơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.