KHU TRẠI TRONG THẢO NGUYÊN - Trang 259

Cho đến nay nó chưa bao giờ nghĩ ràng Môchya có thể là đối tượng

cho một câu chuyện tình. Bây giờ điều đó dường như hoàn toàn tự nhiên,
và thậm chí nó còn ngạc nhiên không hiểu sao trước đây nó lại không nghĩ
tới chuyện này. Kể ra, cô bé khá xinh, cô yêu Pêchya, điều đó không có gì
đáng nghi ngờ nữa, song cái chính là cô bé luôn luôn ở gần nó.

Những ý nghĩ ấy làm Pêchya xao xuyến, và đáng lẽ ngủ thiếp đi với

đôi mắt đẫm lệ, nó lại thiếp đi với nụ cười u sầu, mãn nguyện, lúc tỉnh dậy,
nó cảm thấy hân hoan vì một điều gì mới mẻ và rất thú vị.

Đi học về, nó không ngồi vào học bài, mà đến gặp Môchya, lúc này

Môchya đang cùng mẹ nặn bánh phó mát với khoai tây

Pêchya khởi sự tức thì.

- Này, thế nào đây? - nó nói, miệng mỉm cười độ lượng.

- Sao cơ? - Môchya rụt rè hỏi, hễ nói chuyện với Pêchya là bao giờ nó

cũng bẽn lẽn.

- Quên rồi ư?

- Nhưng cái gì kia? - Môchya nhắc lại, càng rụt rè hơn và cặp mắt

đáng yêu, thơ ngây liếc nhìn cậu bé.

- Hình như cô định đi lấy hoa dưới tuyết.

Hai má cô bé ửng hồng. Những ngón tay của nó hấp tấp bấm nhanh

cánh hoa của chiếc bánh.

- Anh nói thực đấy chứ? - nó hỏi.

- Tất nhiên, - Pêchya trả lời. - Nếu cô không thích thì thôi.

- Mẹ ơi, mẹ làm một mình cũng kịp chứ ạ? - Môchya hỏi - Con đã hứa

với anh Pêchya sẽ đưa anh ấy đến chỗ có hoa dưới tuyết và hoa tím.

- Cứ đi đi, các con, đi chơi đi, - Mẹ Môchya dịu dàng trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.