Thế là lại cầm điện thoại lên, nhưng lần này chỉ vào kho hình ảnh và xem
hình chứ cũng không dám nhắn tin chúc Nhi ngủ ngon.
Thất tình rồi mới thấy đêm thật dài.
Sáng hôm sau Tú dậy rất sớm do không ngủ được. Như thường lệ, Tú vệ
sinh cá nhân sạch sẽ, thay đồng phục và xuống vườn đợi Nhi ra rồi đi cùng.
Đứng được một hồi mới chợt nhớ, đã chia tay rồi sao còn đợi đi cùng? Tuy
Nhi không nói gì về việc này nhưng Tú cũng hiểu chuyện. Nhìn đồng hồ
thấy còn sớm, Tú đi bộ đến trường xem như là tập thể dục buổi sáng trở lại.
Tú ghé ngang hàng xôi mua một hộp xôi lá cẩm. Đã lâu rồi không ăn. Bà
bán xôi thấy Tú cũng mừng, còn tặng cho Tú thêm một nắm xôi vò. Sao
người Sài Gòn có lúc lại dễ thương đến thế?
Vào lớp, Tú thấy chỉ mới có bạn bạn khác, ai cũng đang cắm mặt vào
điện thoại, người thì rất chú tâm, còn người thì vừa bấm vừa cười, như đang
nói chuyện với người yêu. Tú đi lại bàn mở hộp xôi ra ăn, vừa ăn vừa nhìn
ra cửa. Chưa đầy 10 phút sau thì Tú thấy dáng người quen thuộc bước vào.
Tú lập tức cúi xuống, chăm chú ăn, và giả vờ không thấy. Thật lạ, vì sao khi
hai người chia tay lại không thể trở thành bạn bè? Tú chỉ nghĩ ra hai lý do.
Một là vì họ hận nhau đến mức người kia thở thôi cũng cảm thấy ghét nói
chi nhìn thấy mặt. Hai là vì còn yêu sâu đậm cho nên nhìn mặt nhau sẽ gợi
lên nhiều nỗi đau.
Tú đang trải qua trường hợp thứ hai.
Thở dài, Tú ráng ăn hết hộp xôi. Đột nhiên mùi vị nó đã trở nên rất nhạt
nhẽo.
Suốt buổi học hôm đó, cứ như hôm đầu tiên, cả hai xem như chẳng có
sự hiện diện của người còn lại trong lớp.
Giờ trưa Tú đến chỗ ăn như mọi lần, nhưng lần này Tú không mua gì
khác ngoài ly cà phê sữa đá. Phương thì có tiến bộ hơn một chút, đã từ bỏ