KHU VƯỜN GIỮA HAI KHUNG CỬA SỔ - Trang 77

"Trên này ít người lên lắm. Ngoài em ra, thì chỉ có cô giúp việc vài ba

tuần lên đây để dọn thôi. Trên này bố mẹ em làm thành kho chứa đồ. Em thì
lâu lâu lên đây để ngắm thành phố, ngắm Sài Gòn." Nhi mở cái cửa số bé
vừa đủ cho hai người ra. Mưa rơi lất phất trong ánh đèn của thành phố.
"Đẹp không?" Nhi hỏi Tú.

"Không ngờ nhà em nằm ở khu khá kín nhưng cũng có thể ngắm được

thành phố đẹp đến vậy."

"Nhưng em ít lên đây lắm. Chỉ khi nào tâm trạng rất tệ, em mới lên đây

ngồi một hồi rồi xuống. Ở trên này một mình, nhìn ra phía ngoài thành phố
tấp nập ánh đèn, lòng cảm thấy cô đơn lắm. Lên đây tìm sự cô đơn cho
nước mắt dễ chảy. Xong thì lại xuống làm người vui vẻ như mọi ngày." Nhi
đưa tay ra ngoài cửa sổ, hứng vài giọt mưa. Tú nhìn qua Nhi, lòng như thắt
lại.

Rồi Tú đặt nhẹ một nụ hôn lên má Nhi.

"Mai mốt có gì thì cứ khóc đi, ngốc quá." Tay phải của Tú choàng qua

eo Nhi. "Muốn khóc thì cứ khóc. Khóc trước mặt người khác để người ta
thấy còn biết an ủi. Em trốn lên đây, ai hiểu được cho em?" Tú trách nhẹ.

"Đó cũng là lý do em tìm lên đây. Em không cần ai hiểu đâu, vì vốn dĩ

không ai hiểu được. Họ không hiểu vì sao một đứa con nhà giàu, có điều
kiện như em lại có thể buồn. Họ không hiểu vì sao em là học trò ngoan, có
nhiều bạn, mà luôn cảm thấy cô đơn. Có giải thích cũng không ai hiểu."

Lúc này, Tú đưa hai tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt Nhi, vuốt dòng nước

mắt đang len qua hàng mi mà chảy xuống.

"Tú hiểu em." Tú nói. Chỉ ba từ ngắn gọn nhưng nó chứa đầy sự đồng

cảm, thấu hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.