KHU VƯỜN NGÔN TỪ - Trang 212

Bỗng nhiên hình ảnh hàng hiên vắng người hiện lên trong đầu tôi. Nó

bị cơn mưa nhuộm đen, trông thảm thương như một ông lão bị người vợ bao
năm gắn bó rời bỏ.

“Ở nơi đó, cô đã luyện tập cách bước đi. Cho dù chỉ có một mình.”

Tưởng như có một đứa trẻ đang hét lên trong lòng, bắt cô nói cho hết

câu mình muốn nói. Nói rằng “Tôi không cần em”. Ngón chân cô quắp lại,
dồn nén hết sức lực.

“… Cho dù không có giày.”

Y như thả hòn đá xuống giếng sâu, mãi một lúc lâu những lời nói đó

mới chạm được tới cậu thiếu niên. Không khí như vang lên tiếng rơi cộc cằn
khi hòn đá gặp đáy giếng.

“Thế thì sao ạ?” Cậu hỏi lại với giọng khô khốc. Đôi mắt cậu nhìn

thẳng, mạnh mẽ đến mức làm cô sợ hãi.

“Thế nên…” Yukino lảng đi chỗ khác, cố trả lời. “Cảm ơn em về mọi

chuyện, Akizuki.”

Sau đó là im lặng. Như để lấp đầy khoảng trống, một lần nữa mưa rơi

mau hơn. Những chậu cây cảnh đã đựng đầy nước mưa trong vắt, trông
giống như những bể chứa nhỏ.

Cuối cùng Takao lặng lẽ đứng dậy. Tiếng quần áo sột soạt vang lên.

Cậu nhìn xuống Yukino.

“Cảm ơn, về bộ quần áo này.” Cậu nói và đi thẳng về phía nhà vệ sinh.

“Em sẽ thay nó ra.”

“Nhưng đồ vẫn chưa khô…”

Yukino bất giác kêu lên, gọi theo tấm lưng đã khuất dạng. Không! Như

thế này sẽ tốt hơn. Yukino quay lại, hướng ánh mắt xuống bàn tay đang cầm
tách cà phê. Cô nghe tiếng cánh cửa phòng thay đồ đóng lại. Cô đưa tách cà
phê chưa uống lên môi. Hơi nóng tỏa dày thấm ướt hàng lông mi. Cô định
uống nhưng rồi chiếc tách quá nặng, cô lại đặt xuống bàn. Trong người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.