KHU VƯỜN NGÔN TỪ - Trang 230

Kobayashi nói ra vẻ ngỡ ngàng lắm, cầm lấy chiếc túi xách sọc lượn

sóng hàng hiệu bước thẳng ra cửa đi về, không thèm chào hỏi gì. Tôi cố kìm
nén lại nỗi thôi thúc ném cây bút chì theo cô ta.

“Sao không ném luôn cái bút chì đó đi.” Kiyomizu nói như đùa, rồi đưa

cốc trà ô long lên uống.

“Như thế không được, dù sao cũng là đồng nghiệp.”

Trong quán ăn chật chội, khói nướng thịt và những tiếng om sòm của

khách lấp đầy không khí.

“Nhưng đúng là bực mình. Sao bọn trẻ bây giờ lại thích chỉ trích thế.

Đứa nào cũng khắt khe với người khác. Chúng chẳng bao giờ nghĩ xem
mình đang được bỏ qua, được tha thứ nhiều đến đâu, lúc nào cũng đòi hỏi
người khác phải đạo đức, luân lý và phải cư xử với chúng thật lịch sự. Lòng
tự tôn cao ngất ngưởng, lười kiểm điểm bản thân và không bao giờ chịu
chấp nhận giá trị của người khác.”

Nói một hơi, tôi lại nốc bia ừng ực.

“Ôi, chắc tích tụ cục tức lâu lắm rồi nhỉ.” Kiyomizu vui vẻ nói. “Nhưng

anh thấy anh cũng hiểu một phần nào quan điểm của Kobayashi.”

Bất ngờ vì câu nói, tôi lườm Kiyomizu.

“Thì cũng chỉ là cảm giác thôi mà.” Kiyomizu xua tay cười. “Học sinh

bây giờ ngạo mạn. Lúc nào cũng cho mình là khách hàng, luôn muốn xử
phạt một ai đó.”

“Này, trên đời này chẳng ai có quyền xử phạt người khác hết.”

Tôi chồm hẳn người tới trước để nói, đúng lúc đó một đĩa thịt lớn lại

được mang lại.

“Được rồi Reimi, anh nướng thịt cho em nhé.”

Đôi tay gầy trơ xương của Kiyomizu thoăn thoắt xếp những miếng thịt

đã tẩm ướp lên vỉ nướng. Chỉ nhìn thôi cơn nóng giận trong tôi đã lắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.