KHU VƯỜN NGÔN TỪ - Trang 245

phía nhà ga. Một ngày mưa lạnh, tôi bật ô lên che. Những chiếc lá rẻ quạt
lem nhem ướt đẫm dính trên nền đường khiến tôi không còn tâm trạng để đi
thêm nữa. Bước được một đoạn, tôi nhận ra cơn mưa đã tạnh. Tôi dừng lại ở
con dốc, ngước nhìn phía bầu trời tươi sáng. Mái của những tòa nhà cao tầng
ở phía xa đang phát sáng lên trong ánh chiều. Một vài cánh quạ phấp phới
đập trên không trung, lượn vòng quanh những cột ăng ten xung quanh.

Hãy sinh nó ra, tôi nghĩ.

Dù không ai tán thành, thì một mình tôi cũng sẽ sinh đứa con này. Nhìn

ánh sáng phía xa, tôi đã nghĩ như vậy. Như mới rẽ vào một ngả đường chỉ để
thay đổi tâm trạng, tôi đã đi đến quyết định mà không cần chuẩn bị, suy tính,
lo trước rủi ro hay để chừa cơ hội cho cuộc đời sau này. Và cứ thế từ đó đến
nay tôi tiếp tục hành trình của mình. Chẳng leo lên một chiếc máy bay hay
con tàu nào, chỉ leo lên tuyến xe buýt nội thành, ngồi trong phòng chờ của
bệnh viện, trong nhà ăn của trường đại học, ngồi trên ghế lái của chiếc ô tô
bảy chỗ, dưới chân cầu nơi chẳng có ai, chuyến hành trình của tôi tiếp diễn.
Cứ thế tôi đã đi khá xa để đến được nơi này.

“Mẹ!”

Thấy tôi mải mê ngắm nhìn bầu trời, Takao cất tiếng gọi.

Tôi nhìn về phía con trai mình và cất bước. Tia sáng ngày đó tôi nhìn

thấy đến giờ vẫn chưa hề tắt.

Piiiiii. Nồi cơm điện kêu báo hiệu.

“A, cơm chín rồi!” Shota ngớ ngẩn nói.

Tôi lẩm bẩm đáp lại, “Không cần con nói mẹ cũng biết.”

Cô gái trẻ tên Rika hơi mỉm cười. Trên tivi đang truyền trực tiếp quang

cảnh ngắm hoa anh đào ở một công viên nào đó. Những tiếng reo hò vô lo
vô nghĩ đó đang vọng lên trong căn bếp im ắng của chúng tôi.

“Rika, em uống trà không?” Shota lại mở miệng hỏi mấy câu lấp chỗ

trống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.