KHÚC LAN CAN GÃY - Trang 39

chịu ở lại trong lớp để xem bài. Nhưng tôi thấy thương môn học “sinh ngữ
phụ” này như đã kính mến thầy Trần. Tôi không ngờ mình lấy lại phong độ
xưa thật mau chóng. Tôi đã đọc thuộc làu cả bài văn cho cả lớp nghe. Ai
cũng xuýt xoa. Và tôi thấy thầy Trần vui ra mặt.

Riêng có thầy Chung, hình như ông có vẻ hơi mất tự nhiên đối với tôi. Ít
khi ông bước xuống chỗ tôi ngồi. Ông cũng tránh gọi tôi. Ông tránh cho tôi
khỏi phải đi lên bảng chăng? Một đặc ân hay một sự lãnh đạm? Có hôm tôi
đã giơ tay lên xin được giải toán trên bảng, nhưng ông nói:

- Anh cứ đứng tại chỗ nói được rồi. Các anh chị lắng nghe này!

Ông không biết rằng chính “đặc ân” mà ông ban cho tôi làm cho tôi càng
có mặc cảm rằng mình khác người, trong khi tôi muốn ai cũng đối xử với
tôi như một người bình thường. Ông còn trẻ nhưng nghiêm nghị vô cùng.
Tôi không thể đoán được ông là một người có tình cảm hay không.

… Bỗng tôi nghe một tiếng reo của Đồng. Đồng nhìn về phía tôi, nói lớn:

- Anh Nghiêm ơi! Tháng này anh dẫn đầu sổ. Điểm trung bình mười tám.
Tuyệt diệu!

Tôi ngạc nhiên trố mắt, không ngờ mình đứng hạng nhất. Một tiếng nhạc
vui vừa ngân trong lòng. Đàng kia, Đồng và Thi nhìn nhau cười. Đồng nói:

- Tôi và Thi đồng hạng nhé! Nhưng có mười sáu điểm trung bình, thua anh
Nghiêm quá xa.

Thi bảo:

- Tháng sau phải ráng theo sát anh Nghiêm từng nửa điểm. Anh Nghiêm
học giỏi quá. Tụi mình có “địch thủ” rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.