KHÚC LAN CAN GÃY - Trang 99

- Thì ra đây là Đồng mà con nó nhắc hoài đó mình!

Người cha gật đầu:

- Được, cậu vào đi. Nó mê man hai mươi tiếng đồng hồ rồi, mới tỉnh
dậy đây. Bác sĩ đã cho người nhà vào thăm. Không biết…

Ông bỏ lửng câu nói. Người mẹ nức nở khóc. Đồng nắm tay tôi:

- Đi, anh Nghiêm.

Ba Thi hỏi:

- Anh cũng là bạn học?

Tôi gật đầu “dạ” rồi theo Đồng bước vào phòng bệnh. Hai đứa tôi đứng
sững bên giường. Thi nằm đó, đầu băng trắng toát. Lớp băng mới không
che giấu được dấu máu thấm ra hồng hồng. Tôi nghe trái tim như muốn se
thắt lại. Đôi mắt Đồng mở lớn như mất thần. Đồng bỏ tôi đứng trơ giữa nền
gạch xanh, đến bên giường của Thi. Hình như cô bé đã chờ đợi từ lâu, mở
đôi mắt ra, nhìn Đồng. Đồng run giọng:

- Thi! Thi có sao không?

Đôi môi xanh nhợt gượng mỉm cười:

- Thi… nghe tỉnh táo lắm. Mê man không biết đã bao lâu… Đồng đến
thăm Thi đấy hở? Ai cho Đồng biết?

Chợt nhìn thấy tôi đứng hồ như bức tượng giữa phòng, Thi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.