KHÚC LAN CAN GÃY - Trang 101

- Đồng sẽ đi học.

Thi nhắm mắt lại, im lặng… Chiếc đồng hồ để trên bàn thuốc dường như
không muốn chạy. Ở đây như không còn có thời gian. Chai nước biển treo
lủng lẳng trên đầu giường cơ hồ không buồn chảy những giọt nước hồi sinh
qua ống nhựa nhỏ nữa. Trên chiếc giường kia như không còn sự sống.
Không gian cô đọng lại thành một khối băng lạnh ngắt. Đồng quỳ yên lặng
trên nền gạch xanh. Tôi đứng trơ bên chân nạng.

Tiếng cửa mở nghe êm ái. Ba má Thi vào lại. Có cả một người bác sĩ. Đồng
đứng dậy lui ra gần bên tôi để cho vị bác sĩ đến nghe mạch cho Thi. Có
tiếng người trao đổi với nhau truyền đi trong không khí nghe lao xao. Có
tiếng người mẹ thét lên. Hai vị sinh thành bổ nhào đến bên giường bệnh.
Đồng siết mạnh tay tôi nghe đau nhói. Hết rồi!!!


***


Đồng xô ngã chiếc bàn mục gẫy. Một đám mối bò ra nghe rào rào, ghê
khiếp. Quyển sách của Thi nằm dưới đó. Tôi cầm lên, giũ những con mối
gớm guốc ấy, và giở ra. Có một tập giấy nhỏ in số thứ tự từ một đến một
trăm. Đồng và tôi không hiểu gì cả. Đồng nói:

- Thi bảo em đến nhà thầy Chung. Ông ấy có liên hệ gì đến tập vé số
này?

Tôi nghĩ tới một sự liên hệ… Nhưng thôi, tôi không muốn nói ra. Tôi từ
nay phải quên rằng mình là một chứng nhân bất đắc dĩ và khổ sở nhất.

- Đồng hãy thử đến nhà ông ấy đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.