KHỦNG BỐ CỐ SỰ CHN - Trang 112

Vẫn là một người dễ chịu, Diệp Minh Thành cũng không chối từ, có

chút thẳng thắn uống liền hai ly xong, chào tạm biệt người đàn ông này.

Sáng sớm hôm sau, Vương Tử Tuyên cùng Diệp Minh Thành liền lên

đường quay về thành phố B. Vừa mới chạy ra khỏi khu vực nội thành, còn
chưa đến đường cao tốc, chiếc Buick này liền phát ra tiếng vang "Phụt
phụt", động cơ sau một lúc nổ ran, liền im lìm, tựa hồ động cơ đã hỏng.

Vương Tử Tuyên hung hăng dùng tay đánh vô lăng một cái, trong miệng

hùng hùng hổ hổ, để lại một câu: "Tôi đi xem sao" xong, liền xuống xe, chỉ
để lại Diệp Minh Thành ngồi ở vị trí lái phụ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh lại nhớ tới người đàn ông trong quán bar...... Ngô nham...... Cái tên

này sao quen thuộc như vậy? Trong thoáng chốc, Diệp Minh Thành nghĩ
mình tựa hồ nằm một giấc mộng, trong mộng anh có một người mẹ mắc
chứng nhiễm trùng đường niệu, trong nhà lộn xộn rối ren, còn có một người
đàn ông không nhìn rõ mặt lắm một mực nói với anh, cằn nhằn lải nhải liên
miên cũng không biết đang nói gì.

Diệp Minh Thành giật mình tỉnh dậy, phát hiện mình đổ một thân mồ

hôi lạnh, bầu trời ngoài cửa sổ xe đã sập tối, anh vừa lấy di động ra nhìn,
thời gian hiển thị là 5h52 chiều, ngẫm lại khi mình xuất phát là hơn 9h
sáng, chẳng lẽ anh ngủ gần tám tiếng?

Nhưng mà Vương Tử Tuyên đi đâu rồi?

Diệp Minh Thành xuống xe, lúc này mới chú ý tới trời đã bắt đầu nổi

sương mù, tầm nhìn chỉ chưa tới 50m, mờ mịt cái gì cũng chỉ có thể nhìn
thấy cái bóng, Vương Tử Tuyên càng không thấy bóng dáng, điện thoại thì
không có tín hiệu, hiển thị ngoài vùng phủ sóng.

Vương Tử Tuyên đã biến mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.