KHỦNG BỐ CỐ SỰ CHN - Trang 124

trong lòng, lặp đi lặp lại nói: "Đừng đi mà...... Anh à......"

Ngô Trạch khoan dung cười cười, như khi còn bé nhéo nhéo mặt Ngô

Nham: "Thằng nhóc thối này, em cũng là một người đàn ông rồi, còn khóc
cái gì......"

Ngô Nham cảm thấy sự áy náy lấp đầy tim anh, khi anh trai tinh thần có

chút không rõ ràng, mình lại có chút oán hận, tại sao anh trai hết lần này tới
lần khác phải lựa ngay lúc thi tốt nghiệp quan trọng mà bị bệnh? Về sau
Trần Liên dùng thuật thôi miên anh, anh thế mà không nhớ rõ mọi thứ về
Ngô Trạch, đây là anh trai của anh mà! Người anh đã bỏ cả việc đến trường,
cố gắng tạo điều kiện cho anh học hành!

Ngô Trạch không nói gì, cười cười, lại sờ đầu Ngô Nham, cuối cùng

chậm rãi biến mất.

======

Khi Ngô Nham tỉnh lại, bản thân an ổn ngồi trên vị trí lái phụ, ô tô đang

nhanh chóng chạy trên đường cao tốc, mà Vương Tử Tuyên lái xe một bên
hơi quay đầu, nhếch miệng cười: "Nội tôi ơi, nước miếng cậu chảy cả ra
kìa, mơ thấy em gái nhà ai à?"

Ngô Nham nhàn nhạt cười, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, gọi cho

Trình Dã một cú điện thoại, rất nhanh, Trình Dã đã nghe máy, nhưng anh
chỉ lẳng lặng nói một câu: "Trình Dã...... À không, là Trần Liên, tôi yêu anh
nhưng càng hận anh."

Nói xong câu đó, không đợi Trần Liên giải thích, Ngô Nham liền cúp

điện thoại, lạnh nhạt dặn dò Vương Tử Tuyên: "Anh Vương, lái xe quay về
thành phố A, hết thảy những việc này đều không phải sự thật, tôi muốn về
nhà."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.