"Bích Chi......" Quân Tử Hiên nghĩ cô có chút kỳ lạ, chậm rãi bước lên
trước, còn chưa đụng tới cô, Liêu Bích Chi đã đột ngột quay đầu, hơi hé
miệng cười, sắc mặt tái nhợt, dịu dàng hỏi: "Tử Hiên, anh đã về? Muốn ăn
gì không, em đã mua chút bánh ngọt anh thích ăn nhất."
Sắc mặt Quân Tử Hiên hơi thay đổi, đó là sở thích của anh ta sau khi
người đó chết vài năm trước thì thay đổi, anh ta vội vàng cười: "Cám ơn."
Liêu Bích Chi chậm rãi đứng dậy, vươn cánh tay ôm lấy cổ Quân Tử
Hiên, ghé vào lỗ tai anh phả hơi nói: "Tử Hiên, chúng ta đã lâu chưa thân
thiết rồi...... Thân thiết chút nhé?"
Quân Tử Hiên nhíu mày, không đáp ứng, từ sau khi sinh A Văn anh ta
đã không còn hứng thú với Liêu Bích Chi, mà Liêu Bích Chi trên người lại
vặn vẹo không thôi, anh muốn đẩy cô ra, nhưng thoáng cái cứng đờ tại chỗ.
Người trước mặt này không có bộ ngực mềm mại...... Đây là thân thể
của đàn ông, Quân Tử Hiên sợ hãi biến sắc, thoáng cái đẩy Liêu Bích Chi
ra, lui về phía sau vài bước, thoáng cái ngồi trên giường, thất thanh hỏi:
"Ngươi không phải cô ấy! Cô ấy đâu?"
Liêu Bích Chi vẻ mặt hết sức vô tội, cong khóe miệng cực kỳ quỷ dị
cười: "Tử Hiên, anh nói gì thế? Em chính là vợ anh mà...... Không phải anh
nói muốn kết hôn với một người phụ nữ sao...... Em liền biến thành phụ
nữ...... " Thanh âm cô ta nói chuyện vô cùng nhẹ, Quân Tử Hiên hơi xê
dịch, gáy tê dại, người trước mặt này, giọng nói đều đã phát sinh biến hóa,
rõ ràng không phải bản thân Liêu Bích Chi.
Quân Tử Hiên tỉnh táo xê dịch về phía sau, từ dưới gối lấy ra một khẩu
súng, nhắm thẳng Liêu Bích Chi, lạnh lùng nói: "Ngươi là đàn ông! Ngươi
rốt cuộc là ai?"
Liêu Bích Chi ha hả cười, vẻ mặt biến đổi, đột nhiên khóe mắt rơi xuống
huyết lệ, dữ tợn nhào lên.