Kim Minh bật cười: "Thật đúng là không ngờ tới con cháu của đại Hán
gian cậu mà lại yêu nước như thế." Quân Dật Văn lớn tiếng cười nhạo, đối
với những lời này không cho là đúng, cũng không nói thêm gì, ngược lại
hỏi hoàn cảnh gia đình của Kim Minh.
Kim Minh im lặng hồi lâu, giống như hạ quyết định thở dài một hơi, rũ
mắt xuống, lạnh lùng nói: "Tôi còn chưa lập gia đình...... Bởi vì tôi thích
đàn ông." Quân Dật Văn nghe đến đó hơi giật mình, không biết tại sao y đột
nhiên nói như vậy, không khỏi một tay nhấc người lên, nghiêng đầu nhìn về
phía y. Dưới ánh trăng, ánh mắt y đặc biệt sáng ngời, cũng không nhúc
nhích mà nhìn anh, môi mím thật chặt, tựa hồ đang đợi phản ứng của Quân
Dật Văn.
Quân Dật Văn suy nghĩ một chút, ở Mỹ đồng tính tựa hồ là một loại
bệnh tâm thần....... Nhưng Kim Minh trước mặt này thoạt nhìn vô cùng bình
thường, hơn nữa những người đồng tính nổi tiếng thời xưa, anh biết có đến
một hàng dài, nhưng...... Dù sao cũng là tinh thần có vấn đề, nếu như không
cần thiết.......Sau này...... Không bằng cách xa y một chút?
Nghĩ vậy, anh cười cười, giơ một cánh tay khác, giả vờ dùng sức đấm bờ
vai y một tí, cười nói: "Này có là gì, mặc kệ cậu thế nào, tôi và cậu đều là
bạn tốt."
Kim Minh không biết suy nghĩ thật sự của anh, thở phào một cái, khóe
miệng cong cong, thật sự bật cười.
++++++++++++
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, không biết tại sao, thức ăn cung ứng mỗi
ngày càng ngày càng giảm bớt, đôi khi dứt khoát không có gì cả, nhưng
việc phải làm một chút cũng không thể thiếu.
Mọi người đói đến hoảng hốt.