KHỦNG BỐ CỐ SỰ CHN - Trang 148

bình bản mẫu diễn bị đưa đi cải tạo.......Vân vân, nơi tập trung nhân tài đỉnh
cao của thành phố B này, lại làm lao động chân tay vừa khổ vừa mệt.

Đây là thời đại bi ai.

Thường xuyên qua lại, Quân Dật Văn cùng Kim Minh thành lập một

loại quan hệ vượt quá mức bạn bè, hai người tuổi tác xấp xỉ, lại đều là thân
phận "tội nhân", tự nhiên mà trở thành bạn chí cốt không cần nói ra.

Tối hôm đó, nhân viên trông coi công trường chưa đưa cơm tới, hơn 20

phạm nhân một này hoạt động nặng, bụng đói kêu vang, Ngưu hiệu trưởng
bọn họ chẳng biết từ đâu móc ra bộ cờ tướng đang vui vẻ đánh, những
người khác vây xem, chỉ có Kim Minh và Quân Dật Văn nằm trên chiếu,
chịu đựng rận và bọ chét tập kích, không có chuyện gì làm, tán gẫu về gia
đình.

"Cậu có con chưa?" Quân Dật Văn lắc đầu, thở dài một hơi, nhanh

chóng bóp chết một con rận trốn trong lưng quần, nhẹ giọng nói: "Tôi mà
có con sẽ không quay về Trung Quốc."

Kim Minh nhẹ thở dài, tiếp tục hỏi: "Vậy cậu có người yêu chưa?" Quân

Dật Văn cười cười, kiên định gật đầu, nhưng lại nhún vai xòe tay, "Cô ấy là
một người Mỹ.......Chúng tôi sau khi cãi nhau một trận thì chia tay, chẳng
biết cô ấy bây giờ thế nào."

Kim Minh hơi thở dài, mắt híp lại: "Cậu hối hận sao? Hối hận đã trở về

ấy?"

Quân Dật Văn cười thành tiếng, ngẩng đầu từ trên nóc nhà dột nát nhìn

ánh trăng trên bầu trời, nhàn nhạt nói: "Tôi không hối hận, nơi này là nơi tôi
sinh ra và lớn lên, cha mẹ tôi, ông nội tôi, tổ tiên chúng tôi chẳng biết bao
nhiêu thế hệ đều sống ở đây, tôi nằm mộng cũng muốn trở về."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.