KHỦNG BỐ CỐ SỰ CHN - Trang 390

“......Cậu xem cửa kính ô tô cũng không bị đụng bể, chúng ta vừa rồi

tuyệt đối chưa tông vào.......Xuống xe xem!” Tống Cảnh tháo đai an toàn
xuống, giựt cửa xe liền xông ra.

Đường quốc lộ bằng phẳng mênh mông vô bờ, bốn phía đều là cánh

đồng ngô cao, không có bất cứ thứ gì, đừng nói gì đến tay chân cụt, hai
người thở phào nhẹ nhỏm, không khỏi lại bắt đầu đánh giá, Tống Cảnh cảm
giác chân mình đều có chút xụi: “Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chúng
ta đã tông phải thứ gì?”

Tôn Mẫn run rẩy, đột nhiên mắt sắc nhìn thấy xa xa dưới gốc cây đại thụ

có một người đang đứng, liền chỉ về hướng kia nói: “Đi, chúng ta đến hỏi
người kia xem, nói không chừng anh ta nhìn thấy gì đó......” Nói rồi, liền
chạy về hướng người nọ, một bên còn lớn giọng hô: “Sư phụ sư phụ! Chờ
chút, hỏi ngài một vấn đề!”

Trong lòng Tống Cảnh đảo mắt khinh bỉ, cũng chạy theo tới, không lâu

sau liền nhìn thấy có người đưa lưng về phía họ đứng dưới tàng cây, tựa hồ
đang nhìn một ngôi mộ. Ngôi mộ nọ thiết kế có chút trúc trắc, Tống Cảnh
nghĩ đến người đàn bà vừa gặp mới nãy, không khỏi run lên, mà người nọ
tựa hồ cũng nghe thấy tiếng kêu của họ, chậm rãi quay đầu.

Đây là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, vẻ mặt lạnh lùng, dưới ánh

mặt trời chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt hệt như quỷ hút máu, mặc một thân âu
phục màu đen, cúc áo cài chặt chẽ, có một loại mỹ cảm quái dị, còn thiếu
hai cái răng nanh nữa thôi, trong tay đang cầm một bó hoa bách hợp, không
hề nhúc nhích nhìn họ chạy tới.

“A!” Tôn Mẫn nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông nọ, thoáng cái

ngừng bước, cuối cùng kinh ngạc nhỏ giọng hỏi: “Tiền bối?” Nói rồi, cậu ta
giật mình đánh giá người đàn ông từ trên xuống, cằm đều sắp rụng xuống
đất: “Anh là tiền bối Hoàng Phủ! Trời ạ! Anh đã mất tích một năm rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.