độc thoại nói năng rõ ràng lưu loát, tựa hồ người xướng này là xuất thân
đào tạo chính quy, chân Trì Mộ rốt cuộc không chịu được khống chế, thẳng
tắp đi tới.
"Triêu phi mộ quyện, vân hà thúy hiên......" Chuyển qua một khúc
ngoặc, phóng mắt nhìn lại liền phát hiện mình đã đi tới một khoảnh sân
rộng rãi, ở giữa là một sân khấu kịch dựng trong thôn, trên khán phòng đối
diện bày ghế gỗ dài mộc mạc, lúc này trên sân khấu kịch lộ thiên trống trải
có một người mặc hí phục màu hồng nhạt đang đưa lưng về phíaanhlàm
một ít văn hí, đây là một ngườiđàn ông.
Người đàn ông mặc trang phục hí khúc thật dài, tư thế ưu mỹ mà xoay
một vòng, thuần thục vung ống tay áo, mị nhãn ném đi, thẳng tắp nhìn về
hướng Trì Mộ.
Mẹ kiếp, người đàn ông này quá đẹp! Xinh đẹp không giống con người,
trong lòng Trì Mộ khẽ chửi một câu, vội vàng đi qua đó, người đàn ông
xướng hí thản nhiên cười, cởi hí phục trên người xuống, nhảy khỏi sân
khấu, vươn tay: "Xin chào, tôi là sư phụ chịu trách nhiệm dạy ở đây, Hạ
Duy An."
Hạ Duy An là một anh chàng cực kỳ đẹp trai, thoạt nhìn rất trẻ tuổi chỉ
khoảng hai mốt hai hai tuổi, mặc áo sơ mi chữ T chữ đen nền trắng vô cùng
đơn giản, bên ngoài khoác một cái áo khoác thể thao Nike màu đen, mặc
quần jean xanh da trời, chân mang một đôi giày thể thao thuần trắng, thoạt
nhìn cũng là hàng hiệu, cười rộ lên mắt như một vầng trăng non, còn có thể
nhìn thấy hai răng nanh nhỏ, thật là một chàng trai vô cùng trẻ trung và
thanh thuần.
Chàng trai này rất giống G, nhưng không biết là trên hay dưới, hắc hắc!
Trì Mộ khoa trương gật đầu, bộ dáng đột nhiên tỉnh ngộ, vươn tay, chần chờ
nói: "Tôi là Trì Mộ, tới đây ——" Những lời này chưa nói hết, Hạ Duy An
đối diện thoáng nở nụ cười: "Tôi biết tôi biết, anh là nghiên cứu sinh của