KHỦNG BỐ CỐ SỰ CHN - Trang 716

"Cứu mạng! Anh ơi!" Nghĩ tới đây Vương Giai tê tâm liệt phế gào to,

nào biết trong nháy mắt đầu Hách Lệ Hữu động đậy, há miệng ra, một khúc
lưỡi thật dài nháy mắt cắm vào giữa đầu cô, cô có thể nghe thấy đỉnh đầu
mình phát ra một tiếng "Cạch" thanh thúy, ngay sau đó, không còn biết gì
nữa....

******

Vương Minh cảm giác mình còn chưa kiểm tra xong cổ phiếu, liền sắp

đến thời gian thuyền cập bến, hắn vừa dọn dẹp hành lý của mình vừa gọi:
"Mau thu dọn, sắp xuống thuyền rồi này!" Thế nhưng không ai đáp lại, kỳ
lạ, Vương Minh mở cửa, liền nhìn thấy Hách Lệ Hữu cứ thế từng chút từng
chút ngắm tấm gương ở cửa chải tóc, nhìn trừng trừng mình trong gương,
khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào ngày thường bấy giờ trắng bệch bạc một
chút máu cũng không có, cô cầm lược, cổ tay khẽ lật, đầu ngoẹo, động tác
ưu nhã chải tóc, mái tóc dài trơn bóng khoác trên vai, chải tóc rất lâu, gã chỉ
cảm thấy chân mình không nhấc lên nổi, bởi vì gã phát hiện Hách Lệ Hữu
đang nhìn gã qua gương, ngay cả mắt cũng không chớp.

Con người nếu bình thường căn bản mỗi 1 giây sẽ chớp mắt, nhưng

Vương Minh thề với trời, mắt của Hách Lệ Hữu một chút cũng không nháy,
cứ thế cười như có như không nhìn mình, chải tóc.

Gã nhìn bốn phía một lượt, không phát hiện ra Vương Giai, không khỏi

cười một tiếng, đưa tay ra: "A Hữu, Giai Giai đâu rồi? Sao chỉ có mình
em?"

Hách Lệ Hữu không để ý tới gã, như trước chải đầu, "Rè rè...." "Xẹt

xẹt...." Theo lý mà nói, bây giờ là mùa hè, vốn không nên có tĩnh điện,
nhưng tư thế chải đầu của Hách Lệ Hữu, một chút cũng không thay đổi, mà
tóc cô giống như vật sống, chậm rãi nhúc nhích, giống như rất nhiều con
trùng ngọ nguậy....

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.