KHỦNG BỐ CỐ SỰ CHN - Trang 771

Viêm bị dọa đến kinh hãi run rẩy, vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Cậu có thể nói
cho tôi biết em trai tôi....?"

"Một lời khó nói hết." Tiêu Kỳ Mặc im lặng hồi lâu, cuối cùng nói ra

những lời này, Hoàng Viêm cảm thấy càng ngày càng bất an, lại nghĩ tới
một biện pháp chạy trốn khác: "Việc này....Cậu thấy tôi cũng lỗ mãng,
không mang theo chút quà cho cô chú, tôi đi mua ít chuối tiêu nhé?"

Tiêu Kỳ Mặc ngoẹo đầu nhìn anh chốc lát, đôi mắt sáng rực lóe lên, đột

nhiên nở nụ cười: "Tôi biết anh sợ, nhưng yên tâm, tôi sẽ không làm hại
anh."

Thật là đám giặc! Hoàng Viêm cảm giác tim mình thật lạnh thật lạnh,

vội vàng khẩn trương kéo cửa chính muốn đi. Cánh cửa kia tựa như có sinh
mệnh vậy, bịch một tiếng tự đóng lại, láng máng còn có thể nghe thấy tiếng
gầm gừ nào đó không phải của con người, cậu bị dọa đến gáy tê dại, tứ chi
đều có chút khó khống chế.

Sau khi Hoàng Viêm ra cửa, cảm giác chân mình đều mềm đến không

nghe sai bảo, anh nhanh chóng chạy xuống lầu, bây giờ phải cách gia đình
ba người kỳ dị này càng xa càng tốt, nhưng trên người mình mang thiết bị
định vị GPS, bản thân hẳn vẫn được cảnh sát bảo vệ nhỉ? Nhưng lúc ở quán
cà phê không hề nghe thấy tiếng của họ, thật là....

Hoàng Viêm xoa máy nghe lén mềm giấu trong tai, máy nghe lén này là

nhận tín hiệu một chiều, cho nên bây giờ cũng không có cách nào liên lạc,
thật là....Anh bước chậm lại, từ chỗ mình xuống ít nhất có bảy tám tầng,
người của Tiêu gia hẳn không đuổi kịp, mình vẫn nên tranh thủ gọi điện
thoại báo cho Trương đội trưởng.

Nghĩ vậy, anh nhanh chóng bấm số điện thoại của đội trưởng Trương Lệ

Chí, không ngờ điện thoại rất nhanh tiếp nối: "Nhanh như vậy đã mua trái
cây về rồi?" Đây là giọng của Tiêu Kỳ Mặc! Hoàng Viêm sợ đến run rẩy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.