KHUNG TRỜI QUYẾN RŨ - Trang 221

- Chúng ta cũng có những giờ rảnh rang, - Mitch nhắc cô. - Chia sẻ với

nhau những giờ đó thì không có hại gì?

- Chắc là không, miễn là anh ý thức rằng tôi không phải là một trong

những cô thư ký ở Washington bị mê hoặc của bộ quân phục và sự vinh
quang của chiến tranh, sống ngày hôm nay và không biết đến ngày mai.

Cô tỏ ra lạnh nhạt và giận dữ với anh.

- Tất cả chúng ta đều hối tiếc về một điều gì đó trong đời của chúng ta.

Cái buồn nhất là không sống đời mình. - Mitch nói gần trúng đích mà anh
không biết. Anh nhích ra xa để châm một điếu thuốc và không thấy ánh mắt
khao khát lóe lên trên vẻ mặt khép kín của cô.

- Chúng ta đi ăn tối nhé! Cô muốn đi đâu?

Họ ăn trong một tiệm ăn người Ý, ở chỗ vắng vẻ và yên tĩnh, một trong

số chỗ có ít người trong thành phố. Sau đó, họ đi lững thững dưới những
cây hoa anh đào và ngồi lên bậc cấp của tượng đài Lincoln, nói chuyện và
cùng hưởng một giây lát yên tĩnh hiếm có. Đó là một buổi tối ở bên nhau
mà không động chạm vào nhau. Mitch nghi ngờ anh có thể duy trì tình
trạng cao thượng này lâu hơn. Còn Cappy thì mặc dầu thích anh ta ngồi
cạnh nhưng đừng đòi hỏi, cô cũng tự hỏi mình sẽ còn bằng lòng với chừng
đó thôi đến bao giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.