lui. Cái hôn ngắn và mạnh làm cô phải ngộp thở trong giây lát. Khi anh ta
đột ngột buông cô ra, cô sửng sốt nhìn anh
- Đi đi, Mitch ra lệnh đồng thời hất hàm về phía chiếc xe buýt đang thắng
lại
- Cách đó không kết quả gì đâu Mitch
Đó là chiến thuật mà nhà binh điển hình nhằm cưỡng chế và kiểm soát.
Cappy muốn cho anh ta biết là đã thất bại Anh ta có thể giống ba cô, nhưng
cô không giống mẹ cô
Anh ta nhìn cô thách thức:
- Vậy là ở đây, không có gì giữ cô lại, phải không?
Đằng sau Cappy chiếc xe buýt ngừng hẳn cạnh lề đường. Cô chỉ do dự 1
phần giây. Đã từ lâu cô quyết định không cởi mở tâm hồn để khỏi bị đau
khổ. Tốt hơn là biết mình muốn gi? Về lâu dài cô sẽ khỏi bị đau khổ và đau
lòng. Cô ra hiệu cho chiếc xe buýt chờ cô và bỏ anh ta đứng lại giữa tuyết.
Trong tiếng kêu cành cạchcủa các bánh sắt đang lăn, Cappy nhìn ra các
mỏm đất của Texas về phía nam. Chỉ có những tiêu mốc đó ngoài ra phong
cảnh hoàn toàn đơn điệu, không có gì khác ngoài đất đỏ buồn chán dưới
bầu trời xanh. Nhưng cô vẫn quan sát một cách chăm chú.
Có gì cử động về một bên mắt trái của cô, tiếp theo là tiếng cười sằng
sặc. Cappy chú ý trong chốc lát đến nhóm quân nhân ở đầu toa. Hành khách
trong toa đủ hạng người nhưng nhiều hơn là quân nhân, hoặc về nhà nghỉ
phép hoặc trên đường đi nhận nhiệm vụ.
Mọi người đều đi đó đi đây từ một năm nay, từ vụ Trân chân cảng. Đối
diện với cô, ở ghế bên kia là một gia đình từ vùng đồi núi Alaska đi
Califonia, cả bốn mẹ con. bà ta đã tâm sự với Cappy trước đó là chồng bà