KHUNG TRỜI QUYẾN RŨ - Trang 347

bước. Quang cảnh trên các bãi biển lạ mắt, với những sinh viên sĩ quan đi
thành từng hàng dọc như thao diễn, những công nhân các xưởng máy lội bì
bõm và phơi nắng giữa sóng biển và những cảnh vệ của đội tuần tra bờ biển
cưỡi ngựa đi tuần.

Hầu hết các khách sạn đều bị quân đội trưng dụng làm những trung tâm

nghĩ ngơi và dưỡng bệnh cho các nạn nhân chiến tranh, nổi bật nhất trong
số này là những phi công của không quân từ nước ngoài trở về với thân thể
lành lặn nhưng thần kinh bấn loạn. Đâu cũng có dấu vết chiến tranh, xâm
nhập vào thế giới của cát, sóng biển và mặt trời như một bóng đen lan rộng
ở thiên đường. Bóng tối lù lù trong đời sống của mọi người, có thể quay
lưng lại nó, nhưng không thể xua đuổi nó hoàn toàn.

Trăng lưỡi liềm rọi sáng bãi cát màu bạc trên đó Marty đi dạo với trung

úy Scott Daniels, cát rời làm chân cô nặng trĩu và chậm lại. Gió mát ở biển
thổi vào có mùi mặn, hăng hắc, sạch sẽ và lành mạnh. Các đợt sóng nhỏ
chầm chậm xô vào bờ.

- Tôi nghe nói có tàu bị thủy lôi bắn chỉ cách bờ biển vái hải lý, - Marty

nói.

Cái mũ ca- lô vắt vẻo trên mớ tóc vàng mật ong cắt ngắn của cô, Phù hiệu

đôi cánh bạc của cô lấp lánh trong ánh trăng. Cô mặc quần dài màu vàng
đồng phục và đi đôi giày xấu xí nhưng tiện dụng. Đêm nay nóng, nên cô
không cần mặc áo vét.

- Phải, tôi cũng nghe vậy, - Scott đáp và nghiêng chai bia tu một hơi. Chỉ

còn không đến một ngụm và anh ta cau mặt nhìn chai bia. Gần bãi cát, có
nhiều khách sạn như những bóng đen sừng sững. - Cô muốn dùng bia nữa
không? - Anh hỏi. - Trong mấy chổ này ắt hẳn có quầy bán rượu.

- Marty nhún vai, không quan tâm lắm.

- Có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.