KHUNG TRỜI QUYẾN RŨ - Trang 349

lên. Tuy không thấy được anh ta rõ, cô có cảm giác anh ta đang lừ lừ ngó cô
từ trên xuống dưới. Cô ước chi đã không ngồi gần anh ta, nhưng không lẽ
lại đứng dậy và bỏ đi.

- Cô đeo đôi cánh đó là cái gì thế? - Anh ta khoát tay về phía đôi cánh

kiểu đặc biệt gắn ở cổ áo sơ mi của cô, nước đá kêu lanh canh trong cái ly
anh ta cầm ở tay, làm mùi rượu Rum mạnh bốc lên mũi cô. - Bộ tình nhân
của cô là phi công cho cô hả?

- Không, do tôi đạt được, - cô sẵng giọng nói.

Anh ta ngồi thẳng lên vì hiếu kỳ và cô thấy ánh trăng rọi vào cái lon đại

úy ở vai anh ta.

- Thế à? Thế thì cô lái gì nào? Các chiếc Piper Cub?

- Pháo đài bay B- 17, - cô đáp. Một sự im lặng kéo dài chỉ có tiếng nước

đá lanh canh trong khi anh ta uống một hơi, rồi hạ ly xuống. - Ngạc nhiên? -
Marty không nhịn được câu hỏi châm chọc.

- Tôi chắc là quân đội không thèm để ý đến, người nào cũng bỏ lên máy

bay được, - anh ta nói.

Đầu anh ta cuối xuống, ánh trăng rọi vào cho thấy những nét mặt quắc

thước, có thời đã bảnh trai, bây giờ đã nhăn và lõm. Bộ quân phục cũng gắn
cặp cánh bạc. quân đội ít có phi công tuổi trên ba mươi, nhưng người đại úy
này trông già như thế và còn già hơn. Tuy ngồi trong tư thế biếng nhác, rã
rượi, anh ta đã có vẻ như một cái lò xo sắp sửa bật lên.

- Ông lái loại gì? - Marty hỏi.

- Không lái gì cả. Không còn lái nữa. - Giọng anh ta gần như đầy thù hận,

vừa đắng cay vừa chế giễu. - Cô thấy không, tôi đã lừa được quân đội. Tôi
còn sống sót sau hai mươi chuyến công tác. Khi họ tăng thêm mười chuyến,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.