KHƯỚC LỤC - Trang 14

nghe thấy con trai làm người khác bị thương, cầm lấy ví tiền bước đi. Hiện
nay muốn qua đêm tại bệnh viện, đồ dùng hằng ngày đều không có.

Diệp Kính nhẹ giọng đồng ý.

Thi Dữ Mỹ xoay người cười nói với Diệp Kiều Lục, "Bạn học nhỏ

Diệp, dì sẽ nhanh trở lại. Cháu không thoải mái thì nói với Tiểu Kính nói.
Còn có, tuyệt đối đừng chạm vào vết thương, biết không?"

Diệp Kiều Lục gật gật đầu, bộ dáng vô cùng nhu thuận.

Thi Dữ Mỹ xoa xoa khuôn mặt Diệp Kiều Lục, xoay người rời đi.

Gian phòng bệnh này là giường ngủ đôi, giường bên cạnh trống,

không có người nằm viện. Trong phòng chỉ còn hai đứa trẻ.

Diệp Kiều Lục nằm trên gối đầu, còn đang hồi tưởng lại giọng nói

thân thiết ôn hòa của Thi Dữ Mỹ.

Không biết có phải người gọi là mẹ đều thân thiết như vậy hay không.

Có lẽ vậy.

Khi mẹ của Tôn Đa Lệ ngồi cùng bàn đến đón, đều sẽ kề sát gò má

của cô ( TĐL), sau đó nắm tay cô về nhà. Động tác giống như dì xinh đẹp
vừa rồi vậy.

Trong đầu Diệp Kiều Lục nghĩ đến Tôn Đa Lệ, nổi lên cảm xúc hâm

mộ, cũng là hướng về con trai của Thi Dữ Mỹ.

Cô cố sức nâng thân thể đi xem Diệp Kính.

Tư thế của cậu trên băng ghế không đổi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Diệp Kiều Lục theo tầm mắt cậu nhìn qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.