KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 132

Chúng tôi ăn uống trong lúc chờ đợi nghi lễ tôn giáo được cử hành.
Bỗng có một người lính xộc vào phòng và đòi gặp cha cô dâu. Viên sĩ
quan này thông báo rằng các đơn vị Mujahidin đã lọt vào thủ đô nên
hôn lễ phải kết thúc thật nhanh. Đa phần phụ nữ đều đang mặc y
phục hở vai nên chồng họ vội vàng lấy áo vét của mình phủ lên vai
họ trước khi chạy về nhà.

Năm phút sau tất cả chấm dứt. Anh trai của cô dâu đưa ba chị

em tôi về nhà một cách nhanh chóng. Cha mẹ tôi ngạc nhiên khi
thấy chúng tôi về sớm, bởi các đám cưới Afghanistan vốn thường
kéo dài đến tận nửa đêm.

Chị Chakila muốn biết liệu có tin khẩn gì hay không, nhưng đài

phát thanh lại không thông báo gì đặc biệt. Ngày hôm sau mọi chuyện
vẫn diễn ra bình thường. Tất cả chúng tôi vẫn ra khỏi nhà để làm việc
của mình. Nhưng vào khoảng mười một giờ, chị Chakila đến trường
đón tôi. Khi thầy giáo hỏi chị lý do, chị tôi trả lời đơn giản rằng tôi
phải về nhà vì có việc quan trọng. Trên đường về, chị tôi giải thích,
“Có lẽ sẽ có chiến tranh ở Kabul. Chị phải báo trước cho cả nhà mình
biết.”

Chị gọi điện đến cửa hàng cho cha ngay khi về đến nhà. Tôi

nghe thấy chị bảo cha mang đồ dự trữ rồi về nhà càng nhanh
càng tốt. Sau đó chị gọi điện cho chị Soraya để cảnh báo và cũng bảo
Soraya về nhà luôn. Nom Chakila có vẻ lạ lùng. Chị tôi đang giả vờ
bình tĩnh, nhưng cứ năm phút lại nhỏm lên nhìn qua cửa sổ xem có
thấy cha mẹ tôi đang trên đường về hay không. Một tiếng rưỡi sau,
cả nhà tôi đã có mặt đầy đủ.

“Thế nghĩa là thế nào?” Cha hỏi.

“Sáng nay con vẫn đi đường thường ngày đến tòa soạn, và thấy

ngay có nhiều điều bất ổn. Các cửa hàng đều đóng cửa. Có những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.