KHUÔN MẶT BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 69

Niềm an ủi duy nhất của tôi là sự khá giả tương đối của cha mẹ

tôi. Sự khá giả ấy mang lại cho chúng tôi một lớp bảo bọc mà nhiều
phụ nữ khác, những người buộc phải ra đường kiếm sống, phải
ganh tị - cho dù đó chỉ là việc chúng tôi có cái để ăn khi đói. Nhưng
năm tháng trôi đi, chị tôi và tôi sẽ già đi mà không có công ăn việc
làm, tình yêu hoặc con cái. Chị tôi buồn, vừa nhẫn nhục vừa bi quan.
Về phần tôi, niềm căm ghét trào dâng bên trong nay đã trở thành
một tình trạng ù lì khổ sở.

Có tiếng gõ vào cánh cửa căn hộ. Tôi nhận ra sự nài nỉ nóng nảy

trong tiếng gõ đó. Nó cho biết đấy là một bệnh nhân bí mật và nó
nói lên rõ ràng như bằng lời rằng, “Mở cửa ra ngay. Cho tôi trốn
với. Tôi không muốn bị nhìn thấy.”

Bị nhìn thấy à? Ai mà nhận ra được một người phụ nữ nào đó

dưới tấm burqa chứ? Nhưng giờ nỗi sợ hãi ở phụ nữ lại trở nên
thường trực đến nỗi nó trở thành bản năng thứ hai. Sợ gặp hàng
xóm, sợ phải trả lời các câu hỏi. Chúng tôi nghi ngờ tất thảy. Tôi ra
mở cửa cho một tấm burqa màu nâu. Người phụ nữ bỏ áo ra ngay khi
cửa được đóng lại. Mặt cô sưng tấy, môi cô phồng lên và rỉ máu. Cô
không cần phải nói gì. Tôi dẫn cô vào phòng khách nơi mẹ tôi khám
cho cô. Vì tôn trọng, tôi để họ lại một mình với nhau. Nhưng qua cánh
cửa đã được đóng lại tôi vẫn nghe thấy tiếng người phụ nữ đang
khóc, và một lát sau, mẹ tôi gọi tôi. “Con mang một ít nước sôi và
băng gạc vào đây. Nhanh lên.”

Tôi đổ đầy ấm nước, chuẩn bị băng gạc và sốt ruột chờ nước

sôi. Lại một phụ nữ khác bị lăng nhục và đánh đập. Chỉ Đấng Allah
mới biết tại sao.

Tôi xem mẹ tôi lau chùi và dùng kim mổ khâu các vết thương

khắp vùng ngực và thân mình người phụ nữ. Một bác sĩ hành nghề
bí mật phải biết cách làm gần như mọi thứ trong cái thế giới đảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.