KHUÔN MẶT NGƯỜI KHÁC - Trang 207

luyến tiếc chia tay với em. Cái cúc áo nọ thuộc về cái mặt nạ vậy thì ta hãy
chôn vùi cả hai thứ đó cùng với nhau.

Vậy là em đã đọc hết. Chìa khóa ở dưới cái gạt tàn ở đầu giường - anh

muốn em mở tủ áo. Ngay trước mặt, em sẽ thấy đôi ủng cao su, còn ở phía
bên trái là phần còn sót lại của chiếc mặt nạ và cái cúc. Em muốn làm gì
chúng thì làm, anh dành quyền đó cho em. Khi em đến thì anh đã ngồi nhà
rồi. Anh hết lòng hy vọng rằng lúc trở về em sẽ có vẻ mặt bình thường như
không có chuyện gì xảy ra.

Ghi cho riêng mình, viết trên những tờ giắy trắng còn lại ở cuối quyển

vở xám.

... Anh vẫn chờ đợi. Chẳng qua là anh tiếp tục chờ đợi trong trạng thái

hoàn toàn vô tri giác, như cái chồi mầm trong cánh đồng, suốt mùa đông bị
chân người giày xéo lên và chỉ còn có việc chờ đợi một dấu hiệu phát ra để
được phép ngóc đầu lên.

Tưởng tượng thấy em ngồi trong một tư thế gò bó - thậm chí không kịp

duỗi chân ra - và đọc những quyển vở này ở nơi ẩn náu của anh, một nơi
dường như sinh ra đã mang bộ mặt ông già, anh biến thành con quái vật
thời hoang sơ chỉ có một dây thần kinh duy nhất và lặng lẽ bay lượn trong
những chờ mong không màu sắc, không ánh sáng...

Nhưng kỳ lạ thay, trong óc anh chỉ chập chờn hiện lên hình ảnh của em,

còn dấu vết mà những ghi chép này để lại trong em thì không hiểu sao anh
không nắm bắt được. Hơn thế nữa, ngay cả nội dung những điều anh viết
đây mà anh đã đọc đi đọc lại nhiều lần, mà anh phải biết kỹ đến mức không
cần dời khỏi chỗ vẫn có thể kể lại thuộc lòng từ đầu chí cuối, - cái nội dung
ấy như phong cảnh nhìn qua tấm kính bẩn, đã chuội khỏi anh, và anh không
thể nhìn thấy rõ ngay cả sợi chỉ mà nhờ nó những hồi ức sẽ sống lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.