Vừa nghe thanh âm của Phó Tự Hỉ, Phó Tự Nhạc nở nụ cười, sau đó
mới hỏi.
"Chị, Hạ Khuynh có ở đấy không?"
Phó Tự Hỉ lắc lắc đầu, sau đó mới nhớ ra Phó Tự Nhạc không nhìn thấy
được, mới nói.
"Không có, anh ấy ở phòng đối diện, Tự Nhạc muốn tìm anh ấy sao? Để
chị đi gọi nhé?"
"Không cần. Chị nói thật cho em biết, tên Hạ Khuynh có làm gì chị
không?"
Quả thật Phó Tự Hỉ có chút lúng túng về vấn đề này, Hạ Khuynh đã làm
rất nhiều chuyện với mình, cô không biết nên chọn cái nào để nói. Nghĩ
nghĩ một lúc, lại hỏi:
"Cái gì là cái gì cơ?"
Vì thế Phó Tự Nhạc phải nói càng trực tiếp một chút.
"Hắn có sờ soạng chị nữa không?"
"Hả... À có!"
Phó Tự Nhạc bắt đầu không kiềm được cảm xúc.
"Hắn còn cắn chị nữa à?"
"Ừ, nhưng anh ấy nói cái đó không phải là cắn, cái đó gọi là thân mật."
Sau đó Phó Tự Hỉ nhớ đến cái gì, thỏ thẻ nói.
"Tự Nhạc, Hạ Khuynh nói anh ấy là bạn trai của chị, về sau hai người sẽ
ở chung với nhau nữa..."
"Cái gì!!?"