KHUYNH NHIÊN TỰ HỈ - Trang 521

Hạ Khuynh chơi đã cuối cùng cũng buông tay, sửa sang lại quần áo, lau

nước mắt cho cô.

"Được rồi, đừng khóc."

Phó Tự Hỉ khóc to đến mức hô hấp khó khăn, bị sặc ho khù khụ, anh

nhìn thấy vậy thì nhíu mày.

"Sao lúc nào gặp tôi em cũng khóc như một đứa con nít vậy?"

Cô vừa nghe xong lại dùng sức đẩy anh ra.

Hạ Khuynh hiểu được bản thân đã hơi quá đáng nên buông cô ra.

Kết quả là Phó Tự Hỉ vội vàng muốn bỏ chạy.

Anh cảm thấy rất bực tức chạy đến túm cô lại.

Cô nàng thấy vậy thì sợ hãi không thôi, oa oa khóc lớn.

Hạ Khuynh nhíu mày, thu tay về, sau đó trân trố đứng nhìn cô như gặp

phải thứ gì cực kỳ tà ác mà bỏ chạy.

Phó Tự Hỉ chán ghét anh, anh biết.

Nhưng khi đối mặt với anh cô luôn tỏ ra không vui và sợ sệt, khiến anh

càng muốn bắt nạt cô ác liệt hơn.

Rồi khi cô khóc sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.

Khi cô khóc, cô sẽ không phản kháng.

Trong hai năm đó cô bị anh không ngừng bắt nạt, số lần cô khóc nhiều

đến mức đếm không xuể, khóc oa oa lên như một đứa trẻ, khóc đến mặt
mày đỏ bừng ho khù khụ, hai tay không ngừng dụi dụi nước mắt.

Cảm giác khi đó của bản thân đối với cô, chính anh cũng không hiểu rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.