KHUYNH TÀN ĐỊA TẪN - Trang 42

chẳng để tâm.

Vậy nên hắn không thấy trên nét mặt những người hắn bỏ lại phía sau,

người thì cười đến méo miệng, người thì xuân phong đắc ý, kẻ thì khuôn
mặt giảo hoạt, kẻ thì lo sợ sờ gáy không khéo bao giờ đó bị lão gia chơi
khăm.

Dù sao lần này, Hiên Viên Ngạo Thiên lại bắt hụt.

Qua vài ngày, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không bắt được bảo bối. Tâm

trạng gần như phát hỏa, chỉ tội các quan viên cùng tần phi, công chúa hoàng
tử, ngày ngày lo sợ đại hỏa ở bên cạnh mình.

Khi đang thị tẩm một thị quân mới vào, khuôn mặt có nét giống đứa bé

kia khiến hắn si mê không thôi, Hiên Viên Ngạo Thiên bỗng cảm thấy hơi
ngứa ngáy, khó chịu. Thì một con tiểu ưng mang cắp theo một phong thư
lảo đảo bay cạnh cửa. Hiên Viên Ngạo Thiên nhíu mày, mặc đại trường bào
đi đến bên tiểu ưng gỡ phong thư khá lớn kia. Vừa gỡ ra, tiểu ưng kia đã
đập cánh bay chối chết.

Mở ra phong thư, trong đó là một bức họa. Nói thế nào đây, đó là bức

họa kì lạ nhất mà hắn thấy. Nhưng sau đó hắn hoàn toàn si mê điên đảo. Bởi
bức họa phác họa khuôn mặt hắn ngày đêm mê tưởng. Phong nhi của hắn.
giống đến mức y như người đó xuất hiện trước mắt. Lại thấy phong thư, hắn
mở ra xem

Phong thư trang nhã, chữ viết non nớt nhưng vô cùng gọn gang, đẹp đẽ

cùng rõ ràng. Một hài tử mà viết được như vậy quả thật không tưởng.

“ Phụ hoàng a, người vẽ cáo thị ta quá xấu. Ta không thể chịu được. Ta

gửi ngươi bức họa này để mà truy bắt. Bất quá cũng không bắt được ta đâu.

Tái ghi: Ngày đó vội quá ta quên, thuốc “ hoàng nhi” vẩy lên phụ hoàng

ngày đó, còn có tác dụng phụ là kéo dài 3 tháng lận. Người nhớ ngâm nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.