KHUYNH TẪN THIÊN HẠ LOẠN THẾ PHỒN HOA
Thương Hải Di Mặc
www.dtv-ebook.com
Quyển 7
Chương 156
Những ngón tay thon dài mạnh mẽ giờ đây run rẩy lần tìm, ấp lên mười
ngón tay mảnh mai lành lạnh.
Từ sớm đã phải biết huynh thông minh tuyệt thế, mẫn tuệ uyên thâm
không ai sánh bằng, có lẽ nào lại không nhận ra trò lừa bịp trẻ con ấy?
Nhưng vẫn không hiểu, huynh từ khi nào đã phát hiện ra kẻ giả câm giả
điếc ấy là ta? Nhờ hơi thở ấm áp thân quen, nhờ bàn tay chai sạn, thô kệch
mà dịu dàng? Hay là… ngay từ đầu khi ta vừa xuất hiện, huynh đã biết
rõ…
Cũng như giữa mênh mông biển người, người đầu tiên mà Phương Quân
Càn nhìn thấy… nhất định là huynh.
Khuynh Vũ, huynh luôn biết người đó là ta có phải không?
Dùng hết sức ghì chặt, rồi lại ghì chặt hơn thân hình cao lớn của Phương
Quân Càn vào lòng, nam nhân đã vì mình, vì bảo gia vệ quốc mà sắp phải
lao ra chiến địa, bôn ba sa trường, và cũng có thể không còn trở về nữa.
“Hứa với ta đi, phải bình an trở về.”
Phương Quân Càn không nói một lời, chỉ là ngay khi y còn không thấy
gì, mạnh mẽ cương quyết gật đầu.
Chứng kiến cảnh ấy từ đầu đến cuối, chỉ có duy nhất Bách thảo thần y
Dư Nhật. Chứng kiến mối tình nhân thế không một ai đồng tình chúc phúc,